Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 174

Nhưng Tô Tái Tái không thèm đáp lại, thong thả xoay người trở lại phòng riêng trên lầu.
Bỏ mặc Bạch Ngữ Dung đứng dưới cầu thang cắn răng nghiến lợi cả nửa ngày, sau đó tức tối hướng người về phía Tô Tái Tái vừa rời đi mà dậm chân bình bịch để phát tiết rồi quay lưng bỏ đi.
Cô ta mới đến trước cửa phòng riêng thì lại chạm mặt với Tần Trác Thắng đang mở cửa bước ra, vội vàng đến độ suýt nữa là đụng trúng cô ta luôn.
“Thầy ơi?!” Bạch Ngữ Dung hoảng sợ, ngước nhìn Tần Trác Thắng bằng ánh mắt ngạc nhiên.
Tuy cô ta và Tần Trác Thắng quen biết nhau chưa lâu, nhưng lại hiểu rất rõ bình thường ông ta kiềm chế cảm xúc rất giỏi, lúc nào cũng bày ra dáng vẻ thanh cao, kiêu ngạo.
Thế nên đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy bộ dạng vui mừng ra mặt này của ông ta.
“Ừm!” Tần Trác Thắng thoáng sửng sốt, cố đè biểu cảm vui mừng xuống, nghiêm mặt gật đầu chào Bạch Ngữ Dung, im lặng vài giây rồi mới nói: “Ngữ Dung, buổi đấu giá đã kết thúc rồi, em về trước đi, thầy có vài vấn đề cần trao đổi với người khác.”
Bạch Ngữ Dung sững sờ, dù có hơi nghi nghi nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, thưa thầy, để em vào lấy túi rồi về trước.”
“Ừm.” Tần Trác Thắng né sang một bên, đợi Bạch Ngữ Dung xách theo túi rời đi, ông ta mới dời mắt, đi nhanh như bay tới một chỗ khác.
Vừa đi ông ta vừa cố gắng kiềm nén vẻ vui mừng quá độ trên gương mặt. Vì ông ta không hề muốn người khác đoán được người giành được tấm bùa kia là mình.
Tốt quá đi mất!
Quả nhiên ông trời rất thiên vị những người có thiên phú như ông ta.
Biết xuất thân của ông ta không tốt nên mới gửi tới một sự trợ giúp quyền lực như thế.
Tần Trác Thắng sắp vui quá hóa rồ luôn rồi, thậm chí không kiềm chế nổi mà bắt đầu ảo tưởng về một tương lai tươi sáng, khi mà những người khác sẽ cung kính gọi mình một tiếng “Viện trưởng Tần”.
Về phần Ngô Lục Lục…
… Hừ.
Tần Trác Thắng cười khẩy, bản thân không những đã vượt qua Ngô Lục Lực từ mười mấy năm trước, mà thậm chí là trong tương lai, tên đó cũng không xứng đứng ngang hàng với mình đâu.
***
Tô Tái Tái vừa leo lên đến nơi thì đã thấy Ngô Lục Lục và Chu Phổ đi từ trong phòng đi ra ngoài hành lang.
Đúng lúc này, Ngô Lục Lục tình cờ ngẩng đầu lên, khi thấy Tô Tái Tái, ông ấy vui vẻ vẫy tay với cô: “Tiểu hữu, mau tới đây, ban nãy thầy Chu bảo vì đã giành được cỏ Thất Tinh Dạ nên muốn mời hai chúng ta ăn bữa cơm đó.”
Chu Phổ mỉm cười gật đầu, qua vài giây lại nói thêm: “Ngại quá, vì ví đã rỗng tuếch nên sẽ không thể mời hai người ăn chỗ nào cao sang được, chắc chỉ là mấy món cơm nhà đạm bạc mà thôi.”
“Chà, tôi thích nhất là cơm nhà đó.” Ngô Lục Lục vỗ lưng Chu Phổ một cái, há miệng cười rất chi là sảng khoái: “Nhớ gọi thêm một đĩa thịt nấu hai lần* và thịt kho tàu là được.”
*Chú thích: Món ăn đặc sản của Tứ Xuyên, sau khi luộc chín, thịt sẽ được mang đi chiên thêm lần nữa, vì vậy mới gọi là thịt nấu hai lần.
Nghe vậy, Chu Phổ bật cười, gật đầu đáp: “Không thành vấn đề, gọi hai phần cũng được luôn ấy chứ.”
Nói đoạn, ông ấy quay sang Tô Tái Tái đã tới gần, hỏi: “Tiểu Tái à, cháu thì sao? Muốn ăn gì nào?”
“Chắc là thịt đi ạ.” Tô Tái Tái nghĩ ngợi một lúc lại nói: “Gọi hai phần càng tốt ạ.”
Tuy chỉ là lặp lại câu nói đùa của Chu Phổ, nhưng dáng vẻ nghiêm trang đó của cô trông rất buồn cười, thế nên sau một thoáng sững sờ, cả Chu Phổ và Ngô Lục Lục chợt quay sang nhìn nhau, rồi cùng bật cười khanh khách.
Vừa cười, hai người vừa gật gù: “Không thành vấn đề, gọi hai phần luôn!”
Tốt quá đi!
Tên loài người này cũng là người tốt!
Tiếng hoan hô loáng thoáng truyền ra từ mũ trùm đầu và chỗ cổ tay khiến Tô Tái Tái cũng bật cười theo.
Cô vừa nhanh chân đuổi theo hai người kia, vừa xoa nhẹ chuỗi hạt, ra hiệu cho chúng nó đừng quá kích động.
… rõ ràng sáng sớm hôm nay, cả ban nãy nữa, các em đã ăn không ít thứ rồi kia mà!
Cuộc sống này thật khó khăn, Tái Tái thở dài.
Trên bàn cơm, để ăn mừng Chu Phổ thuận lợi đấu giá được cỏ Thất Tinh Dạ, Ngô Lục Lục đã uống với ông ấy hai ly, còn Tô Tái Tái… tất nhiên là ngồi một bên uống nước trái cây rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận