Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 763

Quản gia mở căn phòng bí mật ra trong sự bất an, sau đó cầm dao đi tới chỗ bàn giải phẫu.
Lúc tới nơi, ông ta giơ dao lên chuẩn bị tiễn ông chủ của nhà họ Phụng sang miền cực lạc, nào biết đúng lúc này lại bị một người không nên xuất hiện ở chỗ này - Bối Trân - chạy tới hất văng ra.
Quản gia ngã lăn ra đất, con dao trên tay cũng trượt vào trong góc tường.
Quản gia thấy thế vội dùng một chân đá bay Bối Trân, sau đó nhanh chóng bò đến góc tường nhặt con dao về.
Làm xong xuôi hết thảy, ông ta mới quay đầu lại trừng mắt nhìn Bối Trân, nở nụ cười dữ tợn đi về phía bà ấy: “Được thôi, nếu vậy tôi sẽ tiễn vợ chồng hai người đi luôn một thể!”
Thân thể của Bối Trân đã bị Phụng Hồng Bác cố ý dùng thuốc tàn phá từ lâu, một cú đá ban nãy của quản gia cũng không nhẹ, bởi vậy bây giờ bà ấy chỉ có thể ôm bụng nằm nghiêng ở đằng kia không gượng dậy nổi.
Bà ấy trốn trong căn phòng bí mật này là tính chờ Phụng Hồng Bác đến sau đó nhân lúc ông ta không đề phòng thì giết ông ta.
Nào biết người tới lại là quản gia, hơn nữa còn tính giết chồng của bà ấy, cho nên trong tình huống nguy cấp như vậy thì bà ấy chỉ còn cách lao tới đẩy ông ta ra mà thôi.
Bây giờ cho dù bà ấy có muốn bò dậy thì cũng không còn sức nữa.
Ông chủ của nhà họ Phụng nằm trên bàn giải phẫu, một “cây gậy người” đã không còn tay chân như ông ấy không thể làm được gì cả, chỉ có thể trừng mắt phát ra tiếng “hô hô”.
Dường như là đang bảo Bối Trân mau chạy đi, cũng dường như đang quát lên với tên quản gia kia.
Nhưng bao năm qua, đối với Phụng Hồng Bác và quản gia mà nói, ông chủ nhà họ Phụng đã không còn là con người nữa mà chỉ là một “món đồ” mà thôi, cho nên tiếng gào của ông ấy hoàn toàn không có sức uy hiếp.
Thậm chí chỉ tổ khiến tên quản gia bị xui xẻo nãy giờ bực mình, cho nên lúc đi ngang qua ông ấy, ông ta chẳng những không buồn nhìn mà còn xem ông chủ nhà họ Phụng như túi rác ven đường, giơ con dao lên đâm lung tung lên mặt của ông ấy.
Trong tiếng khóc la “đừng mà” của Bối Trân, ông ta cứ thế đâm chết tươi ông chủ của nhà họ Phụng, thậm chí lúc rút con dao ra khỏi hốc mắt của ông ấy, ông ta còn ngoáy ngoáy con dao mấy cái nữa chứ.
Bối Trân bò dậy nhìn máu tươi đang không ngừng nhỏ giọt từ trên bàn giải phẫu, cuối cùng đọng lại thành một vũng máu nhỏ dưới đất.
Bà ấy ngồi ngây ra như phỗng, đờ đẫn nhìn chằm chằm vũng máu kia, thậm chí chẳng buồn quan tâm đến việc tên quản gia đã đi tới trước mặt mình và giơ dao lên.
“Không cần sốt ruột, giờ tôi tiễn bà đi bầu bạn với ông ta ngay!”
Quản gia cười dữ tợn nói với Bối Trân, sau đó giơ tay chém xuống: “Chết đi!”
Đúng lúc này!
Bối Trân đột nhiên tỉnh táo lại, bà ấy ngẩng đầu, cũng thét chói tai rồi nhào về phía quản gia.
Con dao đâm “phụt” vào trái tim của bà ấy, nhưng quản gia cũng bị Bối Trân tông mạnh, thế là lảo đảo lùi về phía sau mấy bước.
Nhưng không biết trùng hợp hay gì, ông ta lại dẫm lên vũng máu kia, thế là trượt chân ngã ngửa về phía sau.
Chỉ nghe “rầm” một tiếng, cái gáy của quản gia đập mạnh vào mép bàn giải phẫu, ông ta chỉ kịp giãy giụa vài cái, cuối cùng trừng mắt nhìn trần nhà và tắt thở trong sự không cam lòng.
Có lẽ đây chỉ là ngoài ý muốn, nhưng cũng có lẽ đây chính là ý trời.
Đáng tiếc không ai có thể biết rõ được cả.
Cùng lúc đó, ở Đại học Đế Đô.
Tô Hồng Bảo đi theo Tống Khanh, khi thấy Đại Vi và Khúc Nhiên từ xa, cậu ấy lập tức quay đầu cười nói với Tống Khanh: “Sư phụ, là chị Đại Vi và chị Khúc Nhiên kìa.”
Nói xong, Tô Hồng Bảo giơ tay lên chạy về phía hai người, thậm chí còn tính mở miệng chào hỏi, nào biết còn chưa kịp thốt ra câu nào thì phần ngực cậu bất ngờ đau nhói, cơn đau đột ngột này làm cậu ấy suýt chút đã thở không ra hơi.
“Hửm?” Tống Khanh lập tức nhận ra sự bất thường của Tô Hồng Bảo, thế là quay đầu nhìn về phía cậu ấy, ngay khi nhìn đến phần trán của cậu, ánh mắt anh lập tức trở nên nghiêm túc hẳn lên.
Lúc này hai người Khúc Nhiên cũng chạy đến trước mặt họ, không chờ hai người mở miệng thì Tống Khanh đã quay đầu nhìn sang, sau đó trầm giọng hỏi: “Tiểu Tái đâu rồi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận