Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 268

Cho đến khi tới một nơi vắng vẻ thì mới dừng lại, quay người nhìn về phía Tiền Nguyên Nguyên.
Cô vừa mới há miệng, còn chưa kịp nói gì thì Tiền Nguyên Nguyên đã lên tiếng trước: “Gần đây tôi không hề làm việc xấu nào cả.”
“Ủa?” Tô Tái Tái đứng hình vài giây, hơi nghiêng đầu nhìn Tiền Nguyên Nguyên, nói: “Tôi cũng có hỏi anh đâu.”
Chẳng lẽ phải là sau khi anh ta làm chuyện xấu gì đó thì mình mới được xuất hiện thôi á?
Tiền Nguyên Nguyên nghe xong, im lặng một lát rồi lại hỏi: “... Chứ không phải là chú tôi kêu cô tới đây sao?”
Lần nào đến cũng đánh cho anh ta một trận, sau đó lại để lại một lá thư viết đủ lời lẽ ngon ngọt.
Anh ta đã quá quen với việc này rồi.
“...”
Tô Tái Tái im lặng nhìn Tiền Nguyên Nguyên, một lúc sau mới chỉ vào Đại Vi vẫn còn đang kinh ngạc đứng ở một bên, có chút bất lực nói: “Ban nãy anh không nghe thấy chị ấy gọi tôi là đàn em hay sao?”
Học sinh giỏi của Cổ Võ Viện, thần tượng trong lòng của đàn chị Đại…
Mà thính giác kém vậy ư?
Có khi thính giác của chú anh còn tốt hơn anh nhiều đấy~
Tiền Nguyên Nguyên bỗng cảm thấy ngột ngạt khi trông thấy Tô Tái Tái đang nhìn anh ta với ánh mắt “Anh thật vô dụng”, nhưng bình tĩnh suy nghĩ thì bản thân anh ta không đánh lại người ta, đành phải âm thầm ngậm miệng lại.
Ban nãy, lúc mà đột nhiên bị Tô Tái Tái gọi lại, anh ta sợ hãi đến mức không dám cử động luôn, cho nên có hơi mất tập trung mà thôi.
Có điều bây giờ nghĩ lại, quả thật là Tiền Nguyên Nguyên có nghe cô gái bên cạnh nhắc đến hai chữ “đàn em”.
Dù không tình nguyện cho lắm, nhưng anh ta cũng phải sờ mũi chấp nhận sự thật là bây giờ Tô Tái Tái và anh ta đều là sinh viên của Huyền Học Viện.
“Nếu chú không bảo cô đến tìm tôi, vậy cô gọi tôi tới đây làm gì?” Tiền Nguyên Nguyên mím môi, nhìn chằm chằm Tô Tái Tái rồi hỏi.
Ánh mắt trở nên đề phòng.
Đùa chắc, anh ta đã bị con nhóc trước mặt này đánh hết hai lần rồi đấy, nếu giờ mà không cảnh giác thì anh ta đúng thật là một tên ngốc!
“À, cũng không có gì.” Tô Tái Tái nhìn anh ta, nghiêm túc trả lời: “Thật ra thì tôi chỉ muốn nhờ anh ký tặng cho đàn chị của tôi thôi mà.”
“...” Tiền Nguyên Nguyên trừng mắt nhìn Tô Tái Tái.
Tô Tái Tái không hề cảm thấy sợ hãi trước cái nhìn chòng chọc của anh ta, mà còn đáp lại người ta bằng một nụ cười vô cùng thản nhiên.
Lẽ thẳng khí hùng và đáng yêu giống như phiên bản phóng to của người giấy nhỏ vậy.
Tiền Nguyên Nguyên bại trận, thầm nhủ trong lòng là "đánh không lại" rồi mới tức giận duỗi tay về phía Tô Tái Tái: "Giấy bút đâu?"
"Ồ." Tô Tái Tái bừng tỉnh, thò tay vào trong mũ hoodie lấy một cái bút có nắp hình thỏ con vô cùng đáng yêu cùng với một tờ giấy nhắn nhúm, cười hì hì đưa cho Tiền Nguyên Nguyên.
Xong còn vô cùng lễ phép gật đầu: "Làm phiền anh rồi."
Tiền Nguyên Nguyên nhận lấy, tâm trạng u ám mà ký tên mình.
Lúc đưa lại cho Tô Tái Tái, anh ta yên lặng giương mắt nhìn cô như muốn nói: "Còn chuyện gì nữa không? Nếu không thì tôi đi đây."
Tô Tái Tái gật đầu tỏ vẻ khôgn có việc gì, nghĩ rồi nói với anh ta: "Vừa rồi lúc anh đánh nhau với nam sinh mặc đồ màu xanh kia, nếu người đó đổi nắm đấm thành kiểu khác thì anh bị nứt xương là nhẹ nhất."
Tiền Nguyên Nguyên nghe xong hiểu ngay Tô Tái Tái đang nói cái gì.
Biểu cảm trên mặt hơi trầm tư nhưng trong thời gian ngắn lại không nghĩ ra được cách hóa giải.
Anh ta không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn về phía Tô Tái Tái, cung kính chắp tay thành quyền nói: "Mời chỉ giáo."
Tô Tái Tái cũng không kiêu, nhún vai nhắc nhở anh ta: "Lần đầu tiên tôi đánh anh, tôi làm thế nào để ném anh lên bàn trà?"
Tiền Nguyên Nguyên hiểu ra ngay, đồng thời cũng nhớ lại tình cảnh thê thảm đau thương khi trước.
Trong thời gian ngắn anh ta không biết nên nói lời cảm ơn hay thế nào với Tô Tái Tái nữa.
Nhưng không chờ Tiền Nguyên Nguyên bóp mũi cảm ơn đã thấy Tô Tái Tái vỗ tay cái bộp như mới nhớ ra cái gì hay lắm.
Cô nhìn về phía Tiền Nguyên Nguyên, cười hì hì nói: "Tốt quá rồi, anh là sinh viên của đại học Đế Đô. Thế thì sau này nếu chú anh gọi cho tôi thì tôi cũng không cần chạy xa như trước nữa ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận