Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 614

Hành động đó rõ ràng cho thấy quyền quyết định nằm ở trong tay cô.
Phụng Hồng Bác thấy vậy, trong lòng rơi bộp một cái.
... Sao cứ có cảm giác không ổn chút nào ấy nhỉ.
Đúng lúc này, phía xa bỗng vang lên tiếng gào khóc, nháy mắt truyền thẳng tới chỗ mọi người, tiếng khóc nức nở xen lẫn tiếng hét “Ông nội!”
Phụng Hồng Bác liền nhận ra đó là giọng nói của Phụng Cảnh, ông ta lập tức liếc mắt nhìn Bạch Ngữ Dung.
Lúc này Phụng Hồng Bác mới hoảng hốt phát hiện Phụng Cảnh không hề đứng ở cạnh mình, thế là ông ta ngẩng đầu lên chất vấn Bạch Ngữ Dung: “Tiểu Cảnh đâu?!”
Bạch Ngữ Dung cả kinh, khóe miệng giật giật, lúc đang định đáp “Không phải em ấy theo cạnh ông sao?” thì đụng phải ánh mắt cảnh cáo của Phụng Hồng Bác, cô ta lập tức ngậm miệng lại.
Hiện tại Phụng Hồng Bác cũng lười để ý đến cô ta, ông ta quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng khóc, liếc mắt thấy hộ vệ của Hội Huyền Học đang đi tới, trên tay anh ta đang ôm Phụng Cảnh.
Cậu bé khóc đến mức nước mắt dính đầy mặt, tủi thân nhìn Phụng Hồng Bác, nghẹn ngào gọi một tiếng “Ông nội...”, sau đó duỗi hai tay ra đòi ôm.
“Tiểu Cảnh?” Phụng Hồng Bác thấy vậy thì vội bước lên phía trước đón lấy Phụng Cảnh, lúc phát hiện bên má trái của cậu bé in hằn một vết tát, ánh mắt ông ta lập tức trở nên lạnh lẽo, gằn giọng hỏi: “Ai dám động vào cháu?!”
Phụng Cảnh khóc nức nở, đưa chiếc răng sữa nãy giờ cậu bé vẫn luôn siết chặt trong tay cho Phụng Hồng Bác xem: “Còn có cả cái này nữa. Ông nội, răng của cháu bị đánh tới nỗi rụng ra luôn rồi.”
Phụng Hồng Bác thấy vậy thì phẫn nộ cười lạnh một tiếng: “Thật sự không ngờ được đấy, thế mà lại có kẻ dám động đến người của nhà họ Phùng tôi.”
Không những thế mà còn tác quái ngay tại hội đánh giá đan dược nữa!
Không những chẳng xem nhà họ Phụng ra gì, mà thậm chí còn không thèm để trưởng lão danh dự của Hội Huyền Học là ông ta đây vào trong mắt!
Nói đến đây, ông ta lập tức trừng mắt nhìn hộ vệ ôm Phụng Cảnh trở về, lạnh giọng hỏi: “Ai làm?!”
“Cái này...” Hộ vệ thoáng chút do dự nhìn ra phía sau lưng Phụng Hồng Bác, trông như đang rất khó xử.
Trước khi Phụng Hồng Bác kịp phản ứng lại thì một giọng nói đã vang lên ở phía sau ông ta...
“Bé Ngỗng, thằng nhóc này lấy đồ chơi đánh con sao?”
“Dạ.”
Phụng Hồng Bác thoáng sửng sốt, ôm Phụng Cảnh nhìn ra phía sau.
Ngay khi Phụng Cảnh nhìn thấy Tô Hồng Bảo, cậu bé lập tức chỉ thẳng và hét lên tố cáo: “Ông nội! Chính anh ta đã đánh cháu! Chính là anh ta.”
Tô Tái Tái lại tỏ vẻ mắt điếc tai ngơ, nhìn một lượt Tô Hồng Bảo từ trên xuống dưới, không hề có vẻ gì là để tâm đến những “người ngoài” đang có mặt ở đây: “Vậy con có bị thương không, Bé Ngỗng?”
Tô Hồng Bảo lắc đầu: “Cũng may là con né kịp ạ.”
“Vậy thì tốt rồi.” Tô Tái Tái thở phào một hơi, bày ra biểu cảm “nguy hiểm quá đi”, vừa cười híp mắt chỉnh trang lại quần áo cho cậu ấy, vừa nói: “Bằng không thì sư thúc sẽ dạy cho đối phương một bài học mới thôi đấy. Ông nói đúng không, Tiền Tam?”
Lúc hỏi câu cuối cùng, Tô Tái Tái chỉ nói mà không hề ngẩng đầu lên.
Tiền Tam lập tức cung kính khom người: “Người nói chí phải.”
Dừng một chút, ông ấy lại lo lắng nhìn sang Tô Hồng Bảo. Sau khi chắc chắn rằng cậu ấy không sao thì Tiền Tam mới gật đầu rồi thu ánh nhìn lại.
Tiếp đến, Tiền Tam làm như chợt nhớ lại những gì Phụng Hồng Bác vừa nói,
thế là ông ấy quay đầu nhìn Phụng Hồng Bác hỏi: “À đúng rồi, ông Phụng này, lúc nãy ông vừa nói gì ấy nhỉ?”
Phụng Hồng Bác ôm Phụng Cảnh đứng chết trân ở đó, phải mất một lúc sau ông ta mới ha ha cười to đáp: “À, không có gì đâu.”
Dừng một chút, ông ta liếc nhìn Tô Hồng Bảo rồi mỉm cười quay sang nói với Tiền Tam: “Ngại quá, cháu tôi có hơi nghịch ngợm một chút, lúc nãy nó chơi với mấy bạn nhỏ khác có giỡn hơi quá trớn, cắt ngang câu chuyện tôi đang nói với đạo trưởng mất rồi.”
“Ông nội!” Phụng Cảnh nhìn Phụng Hồng Bác, sau đó lại nhìn sang Tô Hồng Bảo, phát hiện ông nội không giúp cậu bé dạy dỗ Tô Hồng Bảo tại trận nên lập tức chỉ vào Tô Hồng Bảo, lớn tiếng tố cáo: “Là anh ta! Anh ta đã đánh cháu! Ông nhìn răng của cháu đã rụng...”
Phụng Cảnh vừa nói vừa đưa chiếc răng trong tay cho Phụng Hồng Bác xem.
Nhưng Phụng Cảnh còn chưa kịp xòe tay ra thì Phụng Hồng Bác đã túm lấy tay cậu bé, không để cho cậu tiếp tục mắng vốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận