Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 290

Sau một hồi nghiêm mặt suy nghĩ, cô ấy gật đầu nói: “Vậy sáng sớm mai chị sẽ gọi điện cho chị Hà, nhờ chị ấy giữ một vé cho chị.”
Nói đến đây, cô ấy lại bổ sung thêm: “Nhưng mà tấm vé đề cử của chị chỉ có thể giúp em miễn thi vòng loại thôi, em vẫn phải tham gia vòng hai và vòng chung kết à nha.”
Cái gì, thế nghĩa là mình vẫn phải “lao động” chứ không được “nằm hưởng sái” à?
Tô Tái Tái cảm thấy hứng thú của mình mình với chương trình Huyền Linh Sư đã giảm đi một chút xíu.
“Ồ...” Cô trầm ngâm trong chốc lát xong mới nghiêm túc mở miệng: "Thôi chắc để em suy nghĩ lại về việc có nên tham gia hay không đã.”
“Chị biết ngay là em sẽ cảm thấy nó quá nhàm chán mà.”
Khúc Nhiên cười nói: "Cũng phải thôi, mấy thứ này đối với em mà nói không khác gì trò trẻ con cả, nhưng em không cần gấp gáp trả lời chị đâu, tóm lại chị sẽ luôn giữ tấm vé này thay em, em cứ từ từ suy nghĩ rồi quyết định sau nhé.”
Đơn giản hay không không phải là vấn đề.
Cái đáng nói là, rõ ràng mọi thứ rất đơn giản nhưng chương trình lại thích cài cắm quá nhiều hạn chế gây phiền toái cho người chơi, chính điều này mới là thứ khiến Tô Tái Tái cảm thấy phiền phức.
Cô không sợ đơn giản, cô chỉ ghét mấy thứ phiền phức thôi.
Tô Tái Tái nghe xong thì nhoẻn miệng cười với Khúc Nhiên, sau đó rót một ly trà đẩy đến trước mặt cô ấy: "Cảm ơn đàn chị.”
“Không có chi.” Khúc Nhiên lắc đầu: "So với những chuyện mà em đã làm cho chị thì những chuyện này chỉ là việc nhỏ thôi mà.”
Đại Vi ở một bên nghe mà không hiểu mô tê gì, đến lúc này cô ấy mới tìm thấy cơ hội để chen vào cuộc trò chuyện: "Hai người đang nói cái gì vậy? Chuyện nhỏ gì cơ?”
Cô ấy nói đến đây thì dừng một chút, sau đó như hiểu ra gì đó, thế là hai mắt sáng rỡ nhìn về phía Tô Tái Tái: "Chẳng lẽ Tiểu Tái cũng giúp Khúc Nhiên xin được chữ ký của thần tượng của cậu ấy hả?!”
Sao em giỏi dữ vậy?!
“?” Hả?
Tô Tái Tái khờ ngang.
Khúc Nhiên cười phì sau đó trả lời thay cô: "Làm gì có. Chữ ký của đạo diễn Bách khó lấy hơn của sư huynh Tiền nhiều.”
Cô ấy dừng một chút, sau đó không nhịn được thở dài: "Tuy không có chữ ký, nhưng nếu có thể thường xuyên được gặp chính chủ như em thì chị sẽ thỏa mãn lắm cho mà xem.”
Đại Vi nghe xong thì cười “hì hì” với Khúc Nhiên, sau đó lè lưỡi trêu: "Thế thì khả năng cao là cậu không có cửa rồi.”
“Lại chả thế.” Khúc Nhiên cười thở dài.
Lần này người không hiểu biến thành Tô Tái Tái, cô hoang mang hỏi lại hai người: "Hai chị đang nói đến ai vậy?”
“Là đạo diễn nổi tiếng Bách - Bách Trúc ấy!”
Không đợi Khúc Nhiên mở miệng, Đại Vi đã giành đáp trước: "Anh ấy là thần tượng của Khúc Nhiên đó.”
“Có điều... Rất khó xin được chữ ký của anh ấy.”
Đại Vi nhún vai: "Chị nhớ có lần đạo diễn Bách tham gia một buổi phỏng vấn, người dẫn chương trình có hỏi xin anh ấy ký tên cho mình nhưng bị từ chối, ấy vậy mà người này vẫn cố chấp xin tiếp nên đã bị anh ấy mắng như tát nước vào mặt.
Thế là người nọ phải tiếp tục dẫn chương trình với đôi mắt sưng húp đỏ bừng như vậy cho tới khi chương trình phỏng vấn kết thúc, nhìn thấy mà tội luôn.”
Khi đó chuyện này còn lên hot search nữa, cư dân mạng nói Bách Trúc không biết tôn trọng phái nữ, đây là vết nhơ vẫn đi theo anh ấy cho đến tận bây giờ.
“Ồ...” Tô Tái Tái gật đầu, cô nhìn Khúc Nhiên rồi nói: "Ra là chú ấy.”
“Đúng vậy, anh ấy...” Đại Vi còn định nói thêm gì đó với Tô Tái Tái thì cửa phòng riêng đột nhiên bị mở ra từ bên ngoài, người phục vụ phụ trách mở cửa cười với ba người: "Để ba vị đợi lâu rồi, bây giờ... Ui da!”
Còn chưa nói xong, một người phục vụ khác đang bưng khay đã bị một đôi nam nữ đuổi theo nhau chạy từ một phòng riêng khác ra tới tông trúng.
Người nọ lảo đảo một cái, cái khay cũng nghiêng sang một bên, đồ ăn trên mâm văng tung tóe trên mặt đất.
Thậm chí nước canh trong bát còn bắn ra khiến người phục vụ phụ trách mở cửa ban nãy bị bỏng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận