Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 705

Quản lý Ngải nói xong thì quay qua nhìn Tô Tái Tái, hỏi: “Có đúng không, cô Tô?”
“Đúng.” Tô Tái Tái gật đầu, nhìn ông chủ Niên rồi cười nói: “Ông chủ Niên, ông nói cho chúng tôi nghe những gì ông biết là được, càng nhiều, càng chi tiết thì càng tốt.”
Lúc này ông chủ Niên mới yên lòng, vừa nói vừa ngẫm nghĩ lại câu chuyện.
Khoảng chừng mười mấy phút sau, ông chủ Niên và quản lý Ngải mới rời khỏi phòng.
Thẩm An phụ trách tiễn người, sau khi quay về, anh ấy đóng cửa lại, vừa đúng lúc nghe thấy Ngô Lục Lục hỏi Tô Tái Tái: “Tiểu hữu, bây giờ xử lý nó như thế nào?”
Tô Tái Tái cầm lọ thuốc hít, vừa nhìn kỹ vừa đưa tay sờ soạng mũ trùm đầu, một lát sau cô mới phát hiện ra người giấy nhỏ không đưa lá bùa trắng cho cô như mọi khi.
Thật sự khiến cô ngạc nhiên đấy.
Ngủ thiếp mất rồi à?
Tô Tái Tái vừa nghĩ vừa búng tay hai cái để nhắc nhở, rồi lại chờ một lát, cô nhíu mày, cảm thấy có gì đó không đúng.
Khi cô quay qua nhìn đám người Ngô Lục Lục, muốn nói gì đó thì phát hiện bọn họ đang trợn tròn mắt nhìn chằm chằm… Lên vai cô.
Đại Vi giống như đang “gặm cắn tay” mình, nương theo hành động đó mà kiềm chế, không để bản thân kích động hét lên.
… Đó là bé cưng đáng yêu mà cô ấy đã nhìn thấy lúc trước.
Tô Tái Tái nhìn thấy hết phản ứng của mọi người, cô ngay lập tức đoán ra có chuyện gì, chậm rãi quay lại nhìn vai mình.
Quả nhiên, người giấy nhỏ rốt cuộc cũng nhịn không được mà vọt ra, hai tay chống nạnh, tức giận trợn tròn đôi mắt đậu, trừng mắt với Tô Tái Tái.
Tới khi cô quay đầu lại, nó “bẹp” một tiếng, ôm lấy mặt Tô Tái Tái, ra vẻ như ‘Đây rất hung dữ!”, trừng mắt phẫn nộ.
Không thể! Phùng cửu!! Ít dùng bùa lại, mò cá nhiều lên!!!
À, chuyện này…
Tô Tái Tái nhìn người giấy nhỏ hung dữ, chớp mắt một cái, sau đó giơ tay lên ra dấu thể hiện có chút xíu thôi, rồi nói: “Chỉ dùng một chút thôi, được không? Rất nhanh thôi à?”
Không được!
Người giấy nhỏ chống nạnh, nó đứng đó một lúc, rồi đột nhiên quay qua nhìn Ngô Lục Lục, tay nó chỉ ông ấy một cái, rồi lại quay qua nhìn Tô Tái Tái.
Để ông ấy đi!
"... Hả? Tôi?" Tuy Ngô Lục Lục không nghe được người giấy nhỏ đang nói gì nhưng đột nhiên bị nó nhìn như vậy ông ấy cũng kinh ngạc một chút, đưa tay lên chỉ vào mặt mình, lơ mơ nhìn về phía Tô Tái Tái đưa tay chỉ cái mũi của mình, hỏi lại đầy đau khổ: "Tiểu hữu, đây là... Có ý gì?"
Không đợi Tô Tái Tái mở miệng giải thích, người giấy nhỏ đã lấy ra thanh kiếm nhỏ của mình, viết hai chữ [ông đi!] to trong không khí.
Dấu chấm than vô cùng lớn.
Sau khi xong việc nó lại đứng chống nạnh ở đằng đó, dáng vẻ nhỏ nhắn ngẩn cao đầu đầy kiêu ngạo.
Bộ dạng vừa hung dữ vừa đáng yêu, lại bé tí xíu nên dù người khác có thấy cũng không có cách nào nổi giận với nó cả.
Ngó xem, ngay cả Tô Tái Tái cũng vừa sờ mũi ngượng ngùng, vừa "Nghe theo em, nghe theo em" đấy?
Người giấy nhỏ hứ một cái kiêu căng.
Vốn dĩ Ngô Lục Lục còn chưa rõ lắm tại sao người giấy nhỏ lại chỉ mình, cho đến khi mọi người lại ngồi xuống lần nữa, Chu Phổ và Nghiêm Thanh nhắc lại chuyện “phùng cửu” thì Ngô Lục Lục lập tức giật mình.
Ông ấy vỗ ngực cam đoan với Tô Tái Tái nhất định sẽ điều tra chuyện này rõ ràng.
Còn có thể nhân cơ hội này để Viên Tuế trải nghiệm một chút, đây cũng là một chuyện tốt.
Nhưng mà... Người giấy nhỏ này thật thu hút.
Giờ phút này người giấy nhỏ đang ghé vào một bên của ly trà mà Ôn Liễu rót cho nó, kiễng chân nhìn vào bên trong.
Cứ chớp chớp mắt, trông rất đáng yêu và ngây thơ.
Mà Đại Vi, Khúc Nhiên và cả Viên Tuế - ba cô gái đã vây quanh bên người của người giấy nhỏ, ánh mắt lấp lánh sáng rỡ nhìn bé cưng trước mặt, thấy nó nhón chân lên ngó vào trong ly trà thì vô cùng lo lắng mà đưa tay ra đỡ.
Khúc Nhiên càng sốt ruột hơn, nhìn về phía Tô Tái Tái hỏi: "Đàn em, lỡ như nó bị nước trà làm ướt chèm nhẹp thì làm sao đây? Em mau để nó cẩn thận hơn một chút đi?"
Đại Vi và Viên Tuế ở một bên cũng liên tục gật đầu tán thành.
"Yên tâm đi, người giấy nhỏ không phải bùa chú biến hóa bình thường." Tô Tái Tái cười, ngừng một chút rồi lại nói tiếp: "Bình thường nó cũng ăn không ít đồ mà các chị đưa."
Lời vừa thốt ra đã khiến mọi người sửng sốt, Thẩm An là người đầu tiên hoàn hồn trở lại, anh ấy mở miệng cười: "Anh cũng cảm thấy khó hiểu đàn em làm sao có thể ăn nhiều như vậy, thì ra là..."
Anh ấy dừng một trước, thoáng nhìn về phía mũ trùm áo hoodie của Tô Tái Tái rồi bảo: "Có uẩn khúc khác à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận