Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 599

“Không sao, không sao.” Hứa Tần Nhã đứng thẳng dậy, vội vàng xua tay, cười đáp: “Tính cách của cậu Cảnh có hơi hoạt bát ấy mà.”
Bạch Văn Liên ở một bên liên tục gật đầu phụ hoạ: “Phải, phải đấy.”
Nói xong, ông ta lại nhìn thoáng qua Bạch Ngữ Dung, nghĩ rằng ít nhất cô ta cũng phải nói gì đó. Nhưng không ngờ cô ta chỉ cúi đầu đứng đó, hình như đang ngẩn người.
Tuy Bạch Văn Liên cảm thấy có hơi kỳ quái, nhưng hiện tại Phụng Hồng Bác mới là quan trọng nhất, cho nên cũng không để ý đến cô ta nhiều, mà lại một lần nữa nhìn về phía Phụng Hồng Bác.
Cười sáng lạn.
Phụng Hồng Bác thu dáng vẻ nịnh bợ của hai người vào trong mắt, gật đầu cười: “Văn Liên à, hai đứa có thể nghĩ như vậy, chú cũng yên tâm rồi.”
Dừng một chút, ông ta lại nhìn sang Bạch Ngữ Dung đang đứng bên cạnh mình, vỗ vào tay cô ta nói: “Một nhà ba người cháu chắc có nhiều chuyện muốn tâm sự lắm có đúng không? Hay là mọi người cứ trò chuyện trước đi, còn về Tiểu Cảnh nhà ông, haiz... vẫn phải do ông già này tự mình đi dỗ mới được.”
Phụng Hồng Bác bất đắc dĩ lắc đầu, khựng một lúc lại dặn dò: “À, Ngữ Dung, cháu nhớ đưa thư mời cho Văn Liên nhé.”
Đúng là Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã có chuyện muốn nói với Bạch Ngữ Dung, đặc biệt là khi nghe Phụng Hồng Bác nhắc đến thư mời, hai mắt của bọn họ lập tức sáng hẳn lên.
Có điều ngoài mặt thì không quên giả vờ khiêm tốn, liên tục nói những lời như “Chúng cháu nói chuyện sau cũng được, phải đi cùng ông ba vào trong trước đã”.
Bạch Ngữ Dung nghe thế cũng lên tiếng: “Đúng đó ông nội, để cháu đưa ông về phòng trước rồi sẽ trò chuyện với ba mẹ sau ạ.”
“Vậy...” Phụng Hồng Bác mỉm cười, kéo dài âm điệu nhìn hai người Bạch Văn Liên.
Ông ta còn chưa mở miệng nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.
Vì thế hai người Bạch Văn Liên vội vàng lên tiếng: “Nên mà, nên mà.”, tiếp đó còn không quên căn dặn Bạch Ngữ Dung.
Sau khi thấy hai người rời đi, Bạch Văn Liên nhìn về phía vợ, nói: “Đi thôi, chúng ta cũng trở về phòng đợi Ngữ Dung tới tìm chúng ta.”
Nói xong, ông ta mới nhận ra Hứa Tần Nhã không được vui, vì thế thắc mắc hỏi: “Em sao thế?”
“Sao là sao?” Sắc mặt của Hứa Tần Nhã không tốt lắm, lườm chồng mình một cái rồi khẽ "hừ" nói: “Con gái ngoan của anh đó, vừa rồi nó chẳng thèm giúp chúng ta nói một lời nào luôn kìa.”
“Chuyện này...” Bạch Văn Liên cứng họng.
Thật ra ông ta cũng thấy chuyện này có chút kỳ lạ. Nhưng bây giờ không phải là lúc để nói điều này.
Vậy nên ông ta chỉ “ y dà” một tiếng, an ủi Hứa Tần Nhã: “Ngữ Dung vừa xuống máy bay, chắc là ngồi một chặng đường dài mệt mỏi quá nên không nghĩ tới đó mà.”
“Mệt mỏi ư?” Hứa Tần Nhã "hừ" một tiếng: “Chẳng lẽ chúng ta không mệt mỏi vì đi đường dài sao? Chúng ta còn xuống máy bay và đứng đợi ở đây lâu như vậy nữa là.”
Dừng một chút, Hứa Tần Nhã khoanh tay nhìn sang một bên, bất mãn nói: “Em thấy cần phải dạy dỗ lại đứa nhỏ này mới được.”
“Ôi trời, em nói cái gì vậy?” Bạch Văn Liên cau mày: “Em không thể vì chịu ấm ức từ chỗ cậu chủ Cảnh mà trút giận lên Ngữ Dung như vậy được.”
Những lời này chẳng khác nào xát muối vào nỗi đau của Hứa Tần Nhã.
Bà ta lập tức để tay xuống, trừng mắt nhìn Bạch Văn Liên, cất cao giọng phản bác: “Cái gì gọi là em trút giận, hả? Bộ vừa rồi anh không bị sỉ nhục à?!”
Bạch Văn Liên có hơi đau đầu, vội vàng đè thấp giọng, không ngừng nói “Được rồi, được rồi”, đồng thời nhìn ngóng xung quanh: “Em nói nhỏ thôi, bị người khác nhìn thấy thì mặt mũi của chúng ta để ở đâu đây?!”
Hứa Tần Nhã nghe vậy khịt mũi kinh thường, tiếp tục quay đầu nhìn sang chỗ khác, không nói gì.
Bạch Văn Liên lại thở dài, sau đó nhẹ nhàng nói: “Em đừng quên là hiện tại chúng ta còn phải nương nhờ nhà họ Phụng. Ngữ Dung kính trọng Phụng Hồng Bác một chút thì đến lúc mở miệng nói giúp chúng ta cũng sẽ dễ dàng hơn. Em nói có đúng không?”
Hứa Tần Nhã tiếp tục quay đầu nhìn sang một bên, tuy trên mặt vẫn còn hơi tức giận nhưng rõ ràng đã đỡ hơn khi nãy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận