Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 348

Tô Tái Tái nhún nhún vai, chỉ về sau lưng cậu ta rồi nói: “Giờ thì cậu đã biết được lợi ích của bánh bao ngọt chưa hả?”
Đại Khôn Hào nhìn theo phía ngón tay Tô Tái Tái chỉ, nơi đó đáng ra phải là ngón tay của A Quần bị cắn đứt, nhưng bây giờ nhìn lại thì nó chỉ là một miếng bánh bao ngọt mà thôi.
“Vừa rồi anh A Quần…” Đại Khôn Hào thì thào nói.
“Ừ.” Tô Tái Tái gật đầu, cười híp mắt trả lời: “Là do cái bánh bao ngọt mà lúc nãy cậu làm rơi biến thành đó.”
Tô Tái Tái nói đến đây thì dừng lại, sau đó nhìn về phía Đại Khôn Hào, đầu hơi nghiêng nghiêng sang một bên.
Sau đó cười giống như một tên biến thái.
“Sao hả? Cậu khách hàng này, cậu có hài lòng sự kích thích mà cái bánh bao ngọt này mang tới cho cậu không?”
Đại Khôn Hào trừng mắt nhìn Tô Tái Tái, đột nhiên nhớ tới lúc cậu ta đi nhặt bánh bao ngọt đã nói một câu: “Tôi cũng muốn xem thử rốt cuộc cái bánh bao ngọt này có thể mang tới sự kích thích gì…”
Ngoài Đại Khôn Hào thì còn có đám người cư dân mạng cũng đang nhớ tới câu nói lúc nãy của cậu ta.
Bọn họ đều trợn to mắt, trong khoảng thời gian ngắn không biết phải nói gì mới được.
[À thì… Tự nhiên… Quê quá…] một dòng bình luận trôi qua.
Sau đó có người mới nhớ tới một việc: [Mọi người còn nhớ ánh mắt lúc đầu A Quần nhìn cậu ấm con nhà giàu này không? Lúc đó tui còn tưởng là mình nhìn lộn. Ai ngờ đâu… thật sự là đang thương hại cậu ta thật.]
[Móa! Đây mới đúng là đẳng cấp nè. Chị Tái Tái là số một.]
[Cô Tô ngầu đét bá cháy.]
Trong lúc cư dân mạng điên cuồng bình luận, màn hình bỗng chuyển cảnh qua bên đạo diễn.
Hiện tại, nhóm chị Hà đang lặng lẽ trừng mắt nhìn Bách Trúc.
Tuy không ai mở miệng nói câu nào, nhưng ánh mắt đầy khinh bỉ cộng thêm dòng chữ giữa màn hình do tổ hậu kỳ thêm vào lại vô cùng ăn ý mà bổ sung cho nhau…
Đạo diễn Bách à, giờ anh còn muốn đích thân tới hiện trường quay phim nữa không?
“… Tôi đã nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này rồi.” Sau một hồi lâu nhìn màn hình đến ngơ ngẩn.
Cuối cùng đạo diễn Bách cũng hoàn hồn, quay đầu nhìn nhóm phó đạo diễn La, vừa chân thành lại nghiêm nghị nói: “Tôi vẫn nên ngồi lại đây hoàn thành tốt công việc mình đảm nhận thì hơn, vậy thì mới có thể gia tăng tỉ lệ người xem chương trình được.”
Những lời này thành công khiến khu bình luận cười phá lên.
[Đạo diễn Bách cũng có ngày hôm nay cơ đấy.]
[Thần tượng của tôi ơi, đừng sợ! Nhanh vác máy quay đi tìm cô Tô đi!]
[Sợ gì mà sợ, đạo diễn Bách của chúng ta chỉ là làm theo trái tim mách bảo thôi.]
[Chính xác, đám fanti mấy người mau chống mắt lên nhìn tôi thay mặt thần tượng nhà tôi phỉ nhổ chết mấy người này! Với lại mấy người không thấy dáng vẻ sợ nhưng vẫn cố giữ hình tượng của Trúc Trúc Tử đáng yêu lắm lắm hả?]
[Cười chết, sao chương trình Huyền Linh Sư này có thể vừa đáng sợ lại vừa buồn cười như vậy chứ?! Báo hại tui cứ hết hét thảm lại cười phá lên như bị điên ấy, phiền quá đi mất, ha ha ha!]
Bách Trúc nhìn bình luận liên tục bay qua màn hình, không kiềm được mà hơi méo mặt, đúng là không thể nào thương nổi đám fan này mà.
Ở phía bên kia, Đại Khôn Hào đang ngồi bệt dưới đất, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, mãi vẫn chưa thể hoàn hồn.
A Quần muốn giúp một tay, dù sao lúc nãy người ta cũng nghĩa khí với mình lắm, nhưng vừa nghiêng đầu, nhìn thấy ác quỷ còn đang bị nhốt bên cạnh, anh ta lại lặng lẽ vứt suy nghĩ đó ra sau đầu.
… Xin lỗi nha người anh em, xem ra tôi không thể trả ơn cho cậu rồi.
A Quần áy náy làm tiếp nhiệm vụ của mình, đồng thời hướng ống kính về phía Đại Khôn Hào, quay cận gương mặt nước mắt nước mũi tèm lem kia của cậu ta.
Người anh em à, cậu có nghĩa khí như vậy, để tôi thêm giúp cậu vài cảnh quay cận mặt nhé.
… Không cần cảm ơn đâu.
Tiếc thay hành động “báo ân” của A Quần lại làm dấy lên làn sóng than trời trách đất ở khu bình luận.
[Anh Quần à, anh đang làm cái quái gì thế? Mau dời máy quay sang chỗ khác đi, bằng không dũng cảm lia lên trên cũng được mà?!]
Bạn cần đăng nhập để bình luận