Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 359

“Cô bé cấp thấp đó sao?” Nghiêm Thanh nhanh chóng nhớ ra người mà Chu Phổ nhắc tới, dù sao thì cô cũng là một trong những nhân vật nổi tiếng của ngày hôm đó.
Sau khi đắn đo suy nghĩ, ông ấy lại hỏi: “Ý của cậu là... người đã giúp cậu chỉnh sửa chính là thầy của cô bé này sao?”
Dừng một chút, không đợi Chu Phổ trả lời, Nghiêm Thanh lại tự mình gật đầu: “Vậy cô bé ấy đạt cấp thấp cũng là hợp tình hợp lý rồi.”
“... Không phải.”
“Hả?” Nghiêm Thanh khó hiểu nhìn ông ấy.
“Người em muốn nói không phải là thầy của con bé, mà là bản thân con bé cơ, sư huynh ạ.” Chu Phổ dứt khoát nói liền một hơi để làm rõ vấn đề.
“Sư huynh à, trò Tô Tái Tái chính là người đã chỉnh sửa giúp em đấy.”
“...” Nghiêm Thanh nhìn chằm chằm Chu Phổ, ánh mắt khó hiểu lúc ban nãy, giờ đây đã trở nên có chút ngơ ngác.
Như muốn nói “Sư huynh của cậu lớn tuổi rồi, nghe không rõ lắm, cậu có thể nói lại là ai không?!”
-----
Cửa từ bên trong mở ra vang lên một tiếng “lạch cạch” , ở ngoài cửa, Thẩm An vốn đang giả vờ nghịch điện thoại nhưng trên thực tế là luôn cảnh giác xung quanh, nghe thấy động tĩnh thì lập tức quay đầu lại, vừa lúc bắt gặp thầy của mình đang từ trong phòng đi ra.
Trước khi đóng cửa, ông ấy còn thò đầu vào bên trong nói thêm một câu: “Sư huynh à, anh cứ từ từ suy nghĩ đi, em đi hút điếu thuốc cái đã.”
Sau đó ông ấy mới đóng cửa lại, quay đầu rời đi.
“Thầy ơi.” Thẩm An cất điện thoại vào, đứng thẳng người nhìn Chu Phổ, dừng một chút, rồi lại nhìn về phía cánh cửa đã được đóng lại, tiếp đó lại một lần nữa đưa mắt nhìn ông ấy, thắc mắc hỏi: “Sư bá…?”
“Còn ở bên trong ấy.” Chu Phổ hờ hững trả lời, dừng một chút, quay đầu hỏi học trò của mình: “Có thuốc lá không?”
“???!” Thầy ơi, thầy hút thuốc thật á?!
Thẩm An thoáng sửng sốt, sau khi tỉnh táo lại thì nhanh chóng gật đầu, lấy một điếu thuốc ra đưa cho ông ấy.
“Ầy... Lâu lắm rồi không hút.” Chu Phổ châm lửa nhấp một ngụm rồi nói với Thẩm An.
Lúc nói ra lời này, ông ấy còn ngượng ngùng cười.
Thẩm An vội vàng lắc đầu, tỏ vẻ có thể hiểu: “Khi tâm trạng kích động thì có lúc em cũng sẽ hút một điếu mà.”
Chu Phổ gật đầu, đang chuẩn bị đưa lên miệng hút tiếp thì cửa văn phòng lại lần nữa mở ra, Nghiêm Thanh đứng ở cửa, nhìn về phía Thẩm An rồi lại nhìn sang Chu Phổ.
“Sư huynh?!” Chu Phổ có hơi lúng túng, tuy năm nay ông ấy đã hơn bốn mươi tuổi rồi, nhưng ông ấy biết Nghiêm Thanh không thích người khác hút thuốc.
Ngay khi Chu Phổ đứng thẳng dậy, chuẩn bị dập điếu thuốc thì——
——“Cho tôi một điếu luôn.”
Nghiêm Thanh nói ra lời này với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Hai thầy trò Chu Phổ: “(⊙o⊙)?!”
Chờ hút thuốc xong, hai sư huynh đệ bắt đầu bàn bạc chuyện chính: Đó là phải làm sao để chiêu mộ kho báu mang tên Tô Tái Tái này về Luyện Đan Viện.
“Việc này chúng ta không thể ra mặt, phải tìm phó viện trưởng Tôn hoặc phó viện trưởng Vạn mới được.”
Nghiêm Thanh nói, sau khi dừng một chút thì bổ sung thêm: “Đáng tiếc phó viện trưởng Vạn còn chưa về nước.”
Cho nên ông ấy chỉ có thể đi tìm phó viện trưởng Tôn.
Nghĩ đến việc phải đi tìm ông ta, Nghiêm Thanh không nhịn được nhíu mày lại.
Lúc trước khi thầy của họ - phó viện trưởng Quách - vẫn còn mạnh khỏe, ông ấy cũng không hợp rơ với ông phó viện trưởng Tôn này.
Thật ra với năng lực của Chu Phổ thì ông ấy đã đủ tư cách trở thành giáo sư chính thức của Luyện Đan Viện từ lâu rồi.
Lúc trước khi phó viện trưởng Quách còn chưa xảy ra chuyện, ông ấy đã từng lén bàn bạc với Nghiêm Thanh, bảo rằng muốn tranh thủ giành lấy vị trí giáo sư chính thức thay Chu Phổ.
Ai ngờ không qua bao lâu thầy của ông ấy lại xảy ra chuyện, cuối cùng biến thành người thực vật.
Mà phó viện trưởng Tôn thì liên tục đánh trống lảng, kiên quyết không ký tên vào văn bản cho phép Chu Phổ trở thành giáo sư chính thức.
Muốn trở thành giáo sư chính thức thì cần phải có sự đồng ý của hai vị phó viện trưởng mới được, bởi vậy trong việc này, dù phó viện trưởng Vạn có muốn thì cũng không thể giúp được gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận