Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 375

Chu Phổ thấy thế, vội nháy mắt ra hiệu với Thẩm An, cười ha hả nói phải về đếm lại xem còn nhiều dưa hấu hay không rồi nhanh chân kéo học sinh của mình rời đi, để lại không gian riêng cho vợ chồng bọn họ.
Cho tới khi đi cách nhà họ Nghiêm một khoảng thì Thẩm An mới tò mò mở miệng: “Thầy ơi, sư bá mẫu… trước kia có chuyện gì hay sao ạ?”
Chu Phổ nghe thấy thế thì chỉ khẽ thở dài: “Sư bá mẫu của em năm đó mới tốt nghiệp Huyền Học Viện, đã là phó đội trưởng của đội hai Lục Bộ.”
Ông ấy mới nói tới đây Thẩm An đã rất ngạc nhiên: “Vừa mới tốt nghiệp ấy ạ?”
Thế thì chứng tỏ sư bá mẫu cũng có bản lĩnh lắm đó!
“Đúng thế.” Chu Phổ cười khổ nói: “Cũng không biết là do ông trời đố kỵ anh tài hay do vận khí của sư bá mẫu em không tốt. Lần đầu tiên nhận nhiệm vụ lại gặp phải ác quỷ vô cùng khó giải quyết. Đội của bọn họ tử thương hơn nửa. Kinh mạch hai tay của bà ấy… cũng bị ác quỷ cắn nuốt.”
“Cái này…” Thẩm An hít hơi khí lạnh. Không còn kinh mạch, thì khác gì phế nhân đâu?
“Nhờ sư huynh ra sức chữa trị không bỏ cuộc, cộng thêm điều dưỡng suốt nhiều năm trời thì chị ấy mới có thể khôi phục về như người bình thường. Có điều… không xách được vật nặng, càng không thể đụng tới kiếm.”
Nói đến đây, Chu Phổ tạm dừng vài giây, hướng mắt ra xa, cảm thán: “Chắc em không biết năm ấy, song kiếm của sư bá mẫu của em thanh thoát, mỹ miều đến cỡ nào.”
Có điều… sau này sẽ không còn được nhìn thấy nữa…
Chu Phổ thở dài, sau đó tiếp tục dẫn học trò trở về.
Phía bên kia, trước ánh mắt khiếp sợ của tài xế taxi, Tô Tái Tái thoải mái xách một hơi bốn trái dưa hấu lên, mãi đến khi thấy cô cất bước nhẹ nhàng tiến vào đại học Đế Đô, không hề có chút dấu hiệu mệt mỏi hay quá sức nào, tài xế mới vội vàng cầm bộ đàm lên chia sẻ với đồng nghiệp.
“Chao ôi, các bạn ơi, hôm nay tôi gặp được chuyện lạ lắm đó!”
… Chẳng biết lúc họ phát hiện hai vụ việc kỳ lạ này đều do cùng một kỳ nhân gây ra thì sẽ để lộ biểu cảm gì nữa.
╮(╯▽╰)╭
***
Mặt khác, sau khi Tô Tái Tái về đến ký túc xá, cô để lại cho Khúc Nhiên và Đại Vi một quả dưa hấu, ba quả còn lại thì giao hết cho người giấy nhỏ, để nó phụ trách chia cho đám lệ quỷ.
Sau đó cô cầm di động lên, gọi điện cho Tô Hồng Bảo.
Chưa đến một giây thì đầu bên kia đã bắt máy, lúc nghe thấy ba chữ “Tiểu sư thúc!” Rõ là phấn khích nhưng vẫn cố ra vẻ điềm tĩnh của người kia, Tô Tái Tái không kiềm được mà bật cười.
Cô “ừm” một tiếng, hỏi xem cậu và sư tôn sống thế nào, sau một hồi hàn huyên việc nhà thì mới nhắc tới mục đích của cuộc gọi này: “Ngỗng con à, trong nhà còn hạt giống của cỏ bờm ngựa không? Nếu còn thì con đưa một chút cho Tiền Tam, nhờ ông ấy gửi lên cho sư thúc nhé.”
“Dạ còn, giờ con đi lấy ngay cho sư thúc đây.” Tô Hồng Bảo lên tiếng trả lời, tạm dừng vài giây lại nói: “Có điều chắc lần này con sẽ tự lên thành phố gửi cho sư thúc, chứ hiện tại Tiền Tam không có ở đây.”
“Ồ…” Khó trách dạo này không thấy ông ấy tới quấy rầy mình.
Tô Tái Tái ngạc nhiên nghĩ thầm, rồi gật đầu bảo: “Vậy con bớt chút thời gian tới đưa cho sư thúc ha?”
“Dạ.”
Hai người lại trò chuyện thêm dăm ba câu, đương lúc Tô Hồng Bảo muốn báo cho Tô Tái Tái thời điểm cậu ấy lên đưa đồ, điện thoại quả cam của cô bỗng rung lên.
Cô xoay người kiểm tra, hóa ra là bà nội Bạch gọi tới.
“Ngỗng con, có người gọi cho sư thúc, sư thúc cúp máy trước, khi nào rảnh sẽ gọi lại cho con.”
“À, dạ.” Tô Hồng Bảo nuốt câu nói còn chưa kịp thốt ra về, ngoan ngoãn gật đầu chờ Tô Tái Tái cúp máy, sau đó thẫn thờ nhìn điện thoại của mình một lúc, rồi khẽ nhún vai, xoay lưng đưa điện thoại trong tay cho một người giấy, còn mình thì gỡ kiếm đeo trên lưng ra, rút kiếm luyện tập tiếp.
… Bỏ đi, đợi khi nào lên tới thủ đô thì gọi báo tiểu sư thúc sau vậy.
Tô Hồng Bảo – người sắp đại diện trường cấp hai của mình tới thủ đô tham dự cuộc thi toán học, hờ hững nghĩ.
Mặt khác, sau khi Tô Tái Tái bắt máy, sang sảng gọi một tiếng: “Bà nội.”
“Cháu ngoan.” Bà nội Bạch cười tủm tỉm, nhìn Tô Tái Tái trên màn hình điện thoại, hiền từ hỏi: “Tiểu Tái à, mấy ngày nữa cháu có rảnh không? Bà nội tính đến thủ đô thăm cháu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận