Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 714

Mặt khác, Huyền Linh Sư chúng tôi xin khẳng định cho dù cô Tô không còn tham gia chương trình thì chúng tôi vẫn sẽ cố gắng dùng toàn lực làm cho thật tốt. Những người thích đâm chọc sau lưng cứ cẩn thận, chương trình Huyền Linh Sư sẽ đứng top 3 rating. Rất yêu ạ moah moah.]
Lêu lêu lêu, tức chết mấy người chưa.
[Ơ đừng mà! Chị Tái Tái ơi tụi em sai rồi! Chị tha thứ cho tụi em đi mà!]
Các fan tức muốn chết thế là họ chạy tới weibo của Miẹng Rộng mắng cho đã đời, mắng cả mấy tên kiểu “Thấy gió chính là mưa, không tin chị Tái Tái” giả làm fan đến độ máu chó phun đầy đầu.
Có người nằm yên chịu mắng, có người bất chấp đạo lý không nhận sai, cũng có người giả chết, cũng không thiếu người phá mìn biến từ fan thành anti.
Tóm lại là nháo tới mức ồn ào huyên náo.
Nhưng Tô Tái Tái chẳng thèm để tâm, cô đăng bài “tuyên bố rời khỏi giới giải trí” xong thì ngẩng đầu nhìn về phía mọi người, tay phất liên kiểu: “Hế lô! Đã giải quyết xong phiền toái rồi nè”, cười xinh nhìn mọi người.
“Được rồi, chuyện trên mạng đã xử lý xong, chúng ta đi tới chỗ giao dịch đi?”
Đám người Ngô Lục Lục thấy Tô Tái Tái không thèm để ý nên gật đầu không nói gì. Cả đám người xuống tầng đi tới chỗ giao dịch.
Có mỗi Đại Vi ra vẻ đáng tiếc, hơi bĩu môi kéo tay Tô Tái Tái hỏi lại: “Tiểu Tái, em thậy sự xóa luôn cả Weibo hả?”
Nhưng Đại Vi hỏi xong còn chưa kịp nghe Tô Tái Tái trả lời thì Khúc Nhiên đã cười nói: “Xóa thì xóa thôi. Tớ thấy đàn em cũng có đăng được mấy bài đăng đâu, mà lần nào đăng lên cũng vì có chuyện. Hơn nữa…”
Cô ấy dừng lại đôi chút rồi nói tiếp: “Chẳng phải đàn em vẫn luôn ở bên chúng ta hay sao?”
Đại Vi nghe thấy Khúc Nhiên nói cũng có lý, quay đầu nhìn về phía Tô Tái Tái thấy cô vẫn cười tươi gật đầu thì mới yên lòng, ra vẻ chim nhỏ nép cánh mà dụi vai Tô Tái Tái: “Thế thì chị yên tâm rồi, Tiểu Tái em cứ rời đi.”
Thật sự là mới nãy Tô Tái Tái tiêu sái quá, cứ thế gọi điện thẳng cho Huyền Linh Sư chứ không hề nói điêu.
Bộ dáng không hề vướng bận kia giống như không chỉ chương trình Huyền Linh Sư mà cho dù là Huyền Học Viện hay là bọn họ, chỉ cần Tô Tái Tái thấy không còn hứng thú thì sẽ rời đi vậy.
Tiêu sái tới mức… làm cho người ta có chút thấp thỏm bất an.
Bảo sao Đại Vi lại “buồn lo vô cớ” như thế.
Giờ thấy Tô Tái Tái gật đầu, cô ấy lại thấy thế cũng được!
Hừm! Làm cho đám dân cư mạng không tin tưởng cô, bán tín bán nghi thờ ơ lạnh lùng hối hận muốn chết đi!
Giờ mò đi xin lỗi cũng muộn rồi nhá!
Đại Vi yên lòng vui vẻ kéo Tô Tái Tái, đang tính mở miệng nói gì thì thấy Tô Tái Tái khựng lại.
Đại Vi ngờ ngợ ngẩng đầu nhìn theo tầm mắt Tô Tái Tái nhìn lên trên tầng thì thấy một người con gái dung mạo xinh đẹp, từ đuôi lông mày tới khóe mắt đều là thịnh khí lăng nhân (*) đứng ở chỗ đó.
(*) Thịnh khí lăng nhân: Chỉ nét mặt giận dữ ai nhìn thấy cũng khiếp vía.
Tuổi của cô gái này cũng xấp xỉ tuổi bọn họ, trông… càng nhìn càng thấy quen mắt.
Có cảm giác như đã từng quen nhưng không nhớ ra đã từng gặp ở đâu.
Nhưng mà gặp ở đâu không quan trọng quan trọng là giờ từ trên xuống dưới người cô gái này tỏa ra “mùi” “người tới không có ý tốt”.
Đại Vi kéo tay Tô Tái Tái, không khách khí mà trừng mắt nhìn lại Thịnh Ngạo Tình.
Cô ấy không để ý thấy Tô Tái Tái hơi cử động ngón tay, điện thoại “ló” lên khỏi mũ áo hoodie của cô, hướng camera về phía Thịnh Ngạo Tình mà ấn chế độ quay.
Cho tới khi Khúc Nhiên thì thầm bên tai Đại Vi: “Đấy là Thịnh Ngạo Tình.” thì Đại Vi mới bừng tỉnh đại ngộ.
Hóa ra là cô ta hả? Bảo sao lại thế.
“Ô, hóa ra cô Tô trong miệng mọi người lại là người như thế này hả. Tôi còn tưởng là nhân vật ba đầu sáu tay nào cơ chứ.” Thịnh Ngạo Tình ngẩng đầu nhìn Tô Tái Tái, giọng điệu khiêu khích.
Trạm nghỉ của bọn họ vừa hay là chỗ giao giữa tầng hai và tầng ba. Sau khi đấu giá hai thanh kiếm xong thì người đấu giá lại tươi cười mời mọi người nghỉ giữa giờ, mười lăm phút sau mới tiếp tục.
Tuy rằng trong các cuộc đấu giá thuộc giới Huyền Học rất ít khi có tình trạng nghỉ giữa giờ như này nhưng đặt vào một cuộc đấu giá tầm thường thì lại không hiếm.
Cho nên mọi người cũng không nghĩ ngợi gì nhiều. Ai mà biết nghỉ giữa giờ như vậy là vì có người đến đâu.
Lời của Thịnh Ngạo Tình có ý, hơn nữa giọng điệu không hề có ý thu liễm lại chút nào làm cho mọi người quay đi quay lại nhìn, chờ nhìn thấy người đó là Tô Tái Tái thì ngay lập tức tỉnh táo tinh thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận