Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 540

Không biết sư tôn có thường xuyên cảm thấy mệt hết cả lòng như mình không.
Cơ mà không đợi Tô Hồng Bảo phỏng đoán về sư tôn mình chưa từng gặp mặt sẽ có tâm trạng gì khi đối mặt với tiểu sư thúc thì lại bị Tô Tái Tái gõ đầu.
“Bé ngỗng, con thay đổi rồi.” Tô Tái Tái gõ cái cốc còn không quên nói lời cảm thán, lắc đầu thở dài: “Trước kia con vô cùng đáng yêu lại còn ngoan ngoãn nữa.”
Tô Hồng Bảo xoa cái trán không đau lắm, tức giận nói: “Tiểu sư thúc, người đừng có kể xấu con đấy nhé.”
“Ơ? Ai nói xấu gì con?” Tô Tái Tái đi theo sau Tô Hồng Bảo, vừa đi vừa chân thành cất lời: “Bé ngỗng nhà ta ấy mà, trong lòng sư thúc là một chàng thiếu niêu vừa đáng yêu vừa đẹp trai lại còn ngoan ngoãn nữa. Cơ mà sư thúc là người ăn ngay nói thật, người khác ghen ghét con là vì hâm mộ con đó.”
“Rồi rồi, con biết rồi.” Tô Hồng Bảo chẳng thèm quay đầu mà đi thẳng.
Tô Tái Tái duỗi tay đuổi theo, mắt đầy ý cười nhìn hai bên tai đỏ bừng của Tô Hồng Bảo, ra vẻ khó hiểu mà hỏi mãi: “Ô kìa? Bé ngỗng sao lại không quay lại nhìn tiểu sư thúc lại còn tự dưng đi nhanh hơn thế? Con có việc gì gấp lắm hả?
À… Sư thúc biết rồi, muốn kiếm cậu chủ nhỏ dạy con chơi game hả? Ở trong lòng sư thúc ấy mà, tuy con chưa biết chơi game cơ mà sư thúc tin con là người thông minh lanh lợi đáng yêu nên có thể học rất nhanh, đánh rất giỏi, không khác gì tiểu sư thúc của con hết!”
“Được rồi mà tiểu sư thúc ơi, đủ lắm rồi ạ!” Tô Hồng Bảo được khen đến mức tai đỏ như máu.
Tiểu sư thúc thật là… Hừm!
╭/(/╯/^/╰/)/╮
——
Chung Tử Ngang chạy tới chỗ nhà kính nào có biết lúc mình đi rồi xảy ra chuyện gì đâu. Nếu không thì cậu ấy sẽ nghĩ: “Ôi anh ngỗng trông dữ quá đi à, chắc không phải người tốt rồi.” ╮(╯▽╰)╭
“Ô? Chung Tử Ngang đó hả.” Thẩm An đứng ở ngay bên cạnh hàng rào quay đầu cười nói với cậu ấy: “Em đi theo Tiểu Tái tới đây hả?”
“Dạ, anh Tiểu An ơi, em tới lấy rổ ạ.” Chung Tử Ngang gật đầu.
“À, ở đằng kia nhé, em tự lấy đi, giờ anh đang hơi bận nên không lấy giúp được.” Thẩm An chỉ vào đống rổ đằng kia, cười nói.
Chung Tử Ngang gật đầu rồi đi về chỗ kia.
Thẩm An nhìn theo bóng dáng của cậu ấy, thu tay ôm lấy bình thủy tinh Ôn Phục Tử, lấy miếng vải đen đã chuẩn bị từ trước che vội lại để đảm bảo nó sẽ không bị ánh mặt trời chiếu vào.
Sau đó Thẩm An mới cất cái bình trong túi nilon, thấy không còn vấn đề gì nữa thì mới xách tới nhà họ Nghiêm.
Bước tới cửa nhà kính, Thẩm An như nhớ ra cái gì mới quay đầu về phía Chung Tử Ngang gọi với theo: “Chung Tử Ngang, em cẩn thận chút đừng có làm hỏng mấy gốc thảo dược nho nhỏ đó nha.”
“Dạ, em biết rồi.” Chung Tử Ngang đáp lại.
Lúc này Thẩm An mới gật đầu, yên tâm bước ra khỏi nhà kính.
Chung Tử Ngang lấy được rổ xong, chuẩn bị bước ra khỏi nhà kính thì đột nhiên ngừng bước chân.
Cậu ấy quan sát xung quanh, nhớ ra đây là lần đầu tiên mình bước tới chỗ này thế là cầm điện thoại ra, giơ lên thật cao, tạo dáng chụp ảnh “tanh tách”.
Viết đúng hai chữ “Thăm vườn” xong đăng lên vòng bạn bè.
Làm xong thì cậu ấy cất điện thoại đi, bước ra khỏi nhà kính, vui vẻ chạy tới chỗ Tô Hồng Bảo.
Tô Tái Tái với Tô Hồng Bảo đã ngồi xổm chờ ở đó rồi, đang nghĩ xem sao cậu ấy lại ra ngoài này chậm tới thế, thì thấy cậu ấy bước ra đây.
Hai sư thúc sư điệt ngồi xổm ở đó cùng nhau quay đầu nhìn về phía cậu ấy, cười vẫy tay.
“Cậu chủ nhỏ, cậu đi nhanh đi.”
Chung Tử Ngang vừa muốn đáp lại thì đột nhiên ngừng bước chân, nhìn chằm chằm vào Tô Hồng Bảo, đột nhiên “ơ?” một tiếng.
Mới nãy cậu ấy không để ý, giờ mới phát hiện hình như Tô Hồng Bảo có hơi quen mắt.
Giống như là… đã từng gặp ở đâu đó.
Nhưng mà nghĩ mãi không ra.
“Cậu chủ nhỏ, sao cậu lại ngẩn người ra thế? Mau qua đây.” Tô Tái Tái lại thúc giục.
Cô thấy cậu ấy ngơ ngẩn nhìn Tô Hồng Bảo thì cười nói đùa: “Sao thế? Có phải đột nhiên phát hiện anh Ngỗng không chỉ cao hơn cậu, lại còn ngoan ngoãn chọc người yêu mến phải không?”
“Tiểu sư thúc!” Người mau ngừng ngay cái hành vi kéo thù hận của người lại nhá!
Tô Tái Tái cười ha hả, thấy Tô Hồng Bảo ngượng tới mức đỏ mặt, duỗi tay khò khè cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận