Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 427

Vết máu bên ngoài thang máy đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng mùi máu tươi vẫn còn chưa biến mất hoàn toàn.
Thời tiết bây giờ nóng bức, đợi lát nữa sẽ có người chuyên nghiệp tới để dọn dẹp, cam đoan sẽ không để lại bất cứ mùi vị nào.
"Đội trưởng?" A Lai nhìn Ngô Hạo khó hiểu.
Ngô Hạo quan sát hành lang sạch sẽ, nhớ đến lời đứa bé quỷ vừa nói lúc nãy, sau khi trầm ngâm một lát thì cuối cùng cũng không quay đầu mà đưa tay ra với phụ tá: "Mắt Âm Dương."
"Dạ." A Lai lập tức lấy ra một cái lọ nhỏ giống như lọ thuốc nhỏ mắt.
… Đó là nhỏ mắt từ nước mắt trâu do Lục Bộ nghiên cứu phát minh ra, lúc làm nhiệm vụ nhỏ một giọt thì có thể duy trì mắt Âm Dương trong năm phút.
Chỉ là thời gian duy trì quá ngắn, bây giờ còn chưa tìm ra thứ đồ nào có công dụng tốt hơn để thay thế.
Vốn dĩ Ngô Hạo định nhỏ hết cả hai bên mắt nhưng sau khi do dự một chút thì chỉ nhỏ bên mắt phải.
Sau khi nhỏ xong thì đưa thuốc nhỏ mắt trả lại cho A Lai.
Đến khi hít thở thật sâu, coi như đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng xong thì anh ấy che mắt trái lại, chỉ để lại một mình mắt phải để nhìn.
Sau khi mở mắt Âm Dương, anh ấy đã thấy được hết thảy mọi thứ trên hành lang thì lập tức trợn to mắt.
Một giây sau, Ngô Hạo lại trở nên trắng bệch, cộng thêm mùi máu tươi vẫn còn luẩn quẩn quanh mũi khiến cho anh ấy dù cũng được coi như là người trải đời lại cảm thấy đột nhiên buồn nôn, mắc ói.
Anh ấy vội vàng nhắm mắt che miệng, xoay người sang chỗ khác, thúc giục đội viên: "Đóng cửa, đóng cửa."
"À?! Dạ!" Đội viên vội vàng làm theo.
Một nhóm người đi theo sau lưng Ngô Hạo vô cùng nhanh chóng rời khỏi ký túc xá. Khi đứng dưới ánh mặt trời, Ngô Hạo mới thở phào nhẹ nhõm.
Dáng vẻ giống như "vừa được sống lại" vậy.
Điệu bộ này của anh ấy khiến mọi người khó hiểu, sau khi họ nhìn lẫn nhau thì cuối cùng cũng có một đội viên không nhịn được mà hỏi: "Đội trưởng, anh... rốt cuộc đã nhìn thấy cái gì vậy?"
Mà kích động như vậy?
"Muốn biết?" Ngô Hạo hỏi.
Mọi người liên tục gật đầu.
"Muốn biết thì tự mình nhỏ mắt để xem đi." Ngô Hạo nói, vừa xoay người vừa bồi thêm: "Nhưng phải nhớ, nếu nôn mửa thì phải dọn dẹp học viện trước khi quay lại.."
Chuyện này. . .
Mọi người mặt đối mặt nhìn nhau, một giây sau không hẹn mà cùng đuổi kịp Ngô Hạo.
Đội trưởng đã nói đến thế rồi, vậy còn đi lên làm cái gì?
Chuồn thôi chuồn thôi.
Huyền Học Viện xử lý chuyện của Đồng Nhược Thiến rất nhanh.
Người nhà họ Đồng cũng vội vàng chạy tới thủ đô ngay trong đêm, chờ tới lúc bọn họ thấy được xác của Đồng Nhược Thiến thì mẹ Đồng xỉu ngay tại chỗ, ba Đồng cũng vô cùng đau lòng, ông ta đứng ở bên cạnh, đỡ vợ mình mà không nói được lời nào.
Nhưng Đồng Nhược Lý thì lại khác, anh ta la hét ầm ĩ: “Sao có thể như vậy được? Nhất định là có người đã giết em gái tôi.”
Đồng Nhược Lý nói xong thì quay đầu lại trừng mắt người đã dẫn bọn họ tới nhận xác Đồng Nhược Thiến, sau đó bước tới định bắt người nọ lại.
Muốn dựa vào hành động đó để phát tiết sự tức giận của bản thân.
Nhưng tay Đồng Nhược Lý vừa mới duỗi ra tới trước mặt một cô cảnh sát trẻ thì cô ấy đã nhanh chóng lùi về sau một bước, đưa tay ra, dễ dàng ngăn cản được anh ta.
Cô ấy nhíu mày, nghiêm giọng cảnh cáo: “Thưa anh, tôi nghiêm túc nhắc nhở anh hãy bình tĩnh lại, đừng vì quá xúc động mà có hành động sai phạm. Nếu không thì tôi có đầy đủ nghĩa vụ và quyền lợi để bắt anh đấy.”
“Cô…” Đồng Nhược Lý rút tay lại, anh ta nắm lấy cổ tay bị bóp đau trừng mắt nhìn cô cảnh sát trẻ.
Anh ta vừa định cãi tiếp thì lúc ba Đồng đã quay đầu lại quát anh ta một tiếng: “Nhược Lý!”
Lúc này thì Đồng Nhược Lý mới dừng lại.
“Giờ mà con còn ồn ào cái gì. Mau tới đây giúp ba một tay.”
Nói tới đây, ba Đồng hơi dừng lại, đôi mắt ông ta đỏ hoe, trừng mắt nhìn về phía Đồng Nhược Lý còn đang đứng ưỡn cổ cãi cố, tỏ vẻ không phục, giọng nói nghẹn ngào đau thương: “Bây giờ nhà chúng ta đã như vậy rồi, con không thể yên tĩnh được một chút sao?”
Đồng Nhược Lý nghe ba mình nói thế thì hừ một tiếng rồi quay đầu đi về phía ba Đồng, giúp ông ta đỡ mẹ Đồng ngồi xuống ở một cái ghế gần đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận