Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 689

Ở bên kia, Phụng Hồng Bác còn chưa biết gì đang lật xem cuốn sách hỏng của nhà họ Hứa mà Bạch Ngữ Dung mang về.
Ông hai Bạch khi còn trẻ vì không học vấn không nghề nghiệp mà bị bà cụ Bạch đuổi ra khỏi nhà.
Cũng may ông Bạch cũng là ba của Bạch Văn Liên thường lén đưa tiền cho ông nên dù ông hai Bạch có bị đuổi ra khỏi nhà thì vẫn sống tốt như trước.
Nhưng nếu không có ràng buộc của nhà họ Bạch thì sẽ càng vô pháp vô thiên hơn.
Có một lần muốn đi thử lòng can đảm với đám bạn xấu say khướt, kết quả là không lâu sau khi vừa đến đó, ông hai Bạch đã tắt thở ngã xuống đất.
Đám bạn xấu đó sợ quá nên đã ba chân bốn cẳng chạy trốn.
Từ đó trở đi ông hai Bạch trở thành "ông ta".
Ông ta sống quá lâu, lâu đến mức quên tên mình nên tạm gọi là Phụng Hồng Bác.
Sống đến nỗi sớm đã biến thành một chấp niệm của Phụng Hồng Bác, vì thế ông ta đã làm hại rất nhiều người, tập hợp sức mạnh để trở thành một thứ gì đó giống như lệ quỷ.
Vốn dĩ Phụng Hồng Bác cho rằng mình đủ mạnh mẽ, trên đời không có gì có thể khiến ông ta bị thương, nhưng không ngờ lại gặp một ông già.
Ông ta bị đánh không chống đỡ nổi, cơ thể bị lệ quỷ của ông già kia nuôi dưỡng cắn nuốt, ngay cả quỷ lực tích lũy bao năm cũng bị ăn sạch.
Chỉ còn lại một chút, chỉ chờ đến bình minh nó sẽ hoàn toàn biến mất theo ánh mặt trời. Không ngờ đúng lúc đó, ông hai Bạch đến.
Đây đúng là cơ hội trời ban, sao ông ta có thể bỏ qua được?
Muốn trách chỉ có thể trách ông hai Bạch tự tìm chết.
Sau khi Phụng Hồng Bác trở thành "ông hai Bạch", có lẽ là nhờ sự may mắn của nhà họ Bạch, lại có thể khiến cho ông ta khi tình cờ có được vài trang sách còn sót lại, và "Ghi chép về luyện lô đỉnh ma quái" được đặt cùng các trang còn lại.
Đây đúng là món quà lớn tặng cho bản thân khi bị ông già kia đánh tan toàn bộ sức mạnh vào lúc đó.
Kể từ thời điểm đó, Phụng Hồng Bác vừa điều chỉnh "Ghi chép về luyện lô đỉnh ma quái" vừa nghiên cứu các trang còn lại để học cách đoạt xác.
Ông Bạch quá hiểu ông hai Bạch, để tránh bị phát hiện Phụng Hồng Bác chỉ có thể giảm bớt liên lạc. Cũng cố ý mười năm về nhà họ Bạch một lần, cướp vận may để bản thân vượt qua phùng cửu một cách suôn sẻ.
Cuối cùng để ông Bạch chịu thay mình.
Bà cụ Bạch vốn không quá hiểu ông hai Bạch, hơn nữa thân thể này có mối quan hệ chú cháu với Bạch Văn Liên, sẽ có ích lợi rất lớn cho Phụng Hồng Bác sau này, vì thế đã mượn cách nói "ở ẩn" để ở lại nhà họ Bạch.
Không ngờ cả đời chơi diều hâu, cuối cùng bị chim tước mổ mù mắt.
Cũng may là ông ta đã có chuẩn bị sẵn.
Phụng Hồng Bác không khỏi mỉm cười tự hào khi nghĩ đến điều này, nhưng khi đọc đến cuối cuốn sách của nhà họ Hứa thì nụ cười lập tức đông cứng.
... Mấy trang cuối lại bị xé mất!
Ông ta "bụp" một phát đóng quyển sách lại, cầm sách sải bước về phía căn phòng bí mật.
Vừa bước vào Bạch Ngữ Dung hai tay chống lên bàn mổ lập tức đứng lên, nhìn thấy Phùng Hồng Bác về nhanh như vậy lại càng hoảng sợ đồng thời trượt tay, đầu gối mềm nhũn ngã xuống đất lần nữa.
Bạch Ngữ Dung nhìn Phụng Hồng Bác đang đến gần cô ta, toàn thân run rẩy, lắc đầu muốn trốn thoát, nhưng ở đây quá rộng.
"Ông... Ông ba Phụng, tha cho cháu, tha cho cháu đi mà..." Trong tiềm thức Bạch Ngữ Dung muốn gọi "ông nội" như trước nhưng chưa kịp nói lại cảm thấy thẹn mà nuốt xuống đổi thành "Ông ba Phụng".
Phụng Hồng Bác không thèm để ý đến suy nghĩ linh tinh của cô ta, sải bước đến gần ném cuốn sách trong tay vào mặt Bạch Ngữ Dung, vẻ mặt mất kiên nhẫn nói: "Sao lại thiếu mấy trang cuối?! Là cháu xé sao?!"
Cuốn sách đập vào mặt Bạch Ngữ Dung rồi rơi xuống ngực cô ta, Bạch Ngữ Dung bất chấp vết thương trên đầu, sửng sốt nhặt sách lên lật xem, phát hiện mấy trang cuối quả nhiên đã bị xé, mở to mắt hoảng sợ nhìn Phụng Hồng Bác: "Không phải, không phải cháu, không phải cháu làm."
Dừng một chút lại nói thêm: "Trước đó... Trước đó cháu cầm trên tay vẫn còn nguyên mà. Cháu... Sau khi cháu lấy được từ mẹ đã cầm thẳng về đây đưa ông!"
"Ồ?" Phụng Hồng Bác nghe Bạch Ngữ Dung nói thì nheo mắt nhìn chằm chằm cô ta: "Ý cháu là... Cháu xem những trang sau rồi sao?"
Ánh mắt Bạch Ngữ Dung và ông ta chạm nhau, sau khi nghe những lời này của Phụng Hồng Bác thì lập tức sáng lên.
Phụng Hồng Bác tóm được, thỏa mãn gật đầu, cúi xuống túm tóc Bạch Ngữ Dung, mặc kệ tiếng kêu thảm thiết của cô ta kéo cô ta lại gần mình, cười toe toét, cơ thể Bạch Ngữ Dung không ngừng run rẩy, nhìn mình sợ hãi mà nói: "Ngữ Dung à... Cháu đúng là rất hữu dụng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận