Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 173

Không đúng, trước khi ông ấy tự chôn bản thân thì phải xóa bỏ tài khoản weibo trước đã!
“Tôi đang ở hội đấu giá, vừa vặn thấy lá bùa bỏ đi của ngỗng con. Nó nói là ông kêu nó làm như thế.”
[…] Tiểu sư huynh, không ngờ cậu ấy còn nhỏ tuổi mà đã có thể ném nồi thành thạo tới như thế…
Tiền Tam nắm lấy vạt áo trước ngực, cảm thấy thật quá đau lòng.
Vẻ mặt ông ấy đau khổ, vươn tay ra không ngừng lau đi tầng mồ hôi mỏng trên trán: [Cái này… Tiểu sư thúc, tôi có thể giải thích…]
Ông ấy còn chưa nói hết đã nghe thấy Tô Tái Tái ở đầu bên kia điện thoại nói: “Việc nhỏ này tạm thời không tính toán với ông, ông đã tính toán báo số gì chưa? Nếu còn chưa có thì đổi thành một trong hai số này.”
Tô Tái Tái nói xong thì đọc ra hai con số.
Tiền Tam nghe xong lại cười càng đau khổ hơn: [Tiểu sư thúc, trước khi người gọi điện cho tôi… Tôi đã báo con số lên rồi…]
Bây giờ đòi sửa e rằng đã không còn kịp nữa.
Tiền Tam nói xong, người chủ trì đấu giá cũng đúng lúc nhận được tấm thiệp do nhân viên công tác đưa tới, người đó mở ra xem, sau đó giơ cái búa nhỏ lên, gõ xuống, lớn giọng tuyên bố: “Số 17! Bùa vàng của vị đạo trưởng trong núi đã thuộc về số 17!”
Tô Tái Tái cầm điện thoại, đứng ở chỗ cầu thang thông giữa lầu hai và lầu ba, một tay nắm lấy tay vịn, cô nhìn xuống phía dưới lầu, lắc đầu thất vọng, mọi người đã nhốn nháo đứng dậy chuẩn bị ra về.
Chờ tới khi Tiền Tam la oai oái gọi: [Tiểu sư thúc…], cô nói với ông ấy: “Lá bùa đó bỏ đi, dù sao cũng chỉ là một lá bùa bỏ thôi.”
Dừng lại một chút cô nói: “Ông nói ngỗng con lại lần nữa vẽ hai lá bùa tốt một chút, sau đó xem thử xem có cách nào để đưa nó cho hai người có hai dãy số kia không.”
[À? Hả… Vâng.] Tiền Tam nghe xong thì gật gật đầu, ông ấy hơi tò mò một chút: [Tiểu sư thúc, hai người kia là…?]
Không ngờ Tô Tái Tái lại đối với bọn họ tốt như vậy, Tiền Tam rất muốn cắn khăn tay khóc cho cô xem!
Hừ! Sư thúc trọng bên này coi nhẹ bên kia! Ông ấy không phục!
Không biết nếu ông ấy lăn lộn đầy đất thì có thể đổi lấy sự chú ý của cô không?
Đạo trưởng Tiền Tam không biết xấu hổ nghĩ thế.
“Một người là bạn tôi, một người tôi phải gọi là thầy.” Tô Tái Tái trả lời rồi nói tiếp: “Tóm lại ông sắp xếp đi, sau khi tôi về sẽ cho ông một lá bùa trắng.”
[???!!!] Đây là niềm vui ngoài mong đợi sao!
Ông ấy lập tức muốn đi dâng hương cho tổ sư Tam Thanh, cảm tạ tổ sư rốt cuộc cũng đã nghe được lời cầu nguyện ngày đêm của ông ấy!
Tiền Tam tràn đầy sức sống, cầm điện thoại, lớn giọng trả lời: [Đã rõ rồi, tiểu sư thúc! Tôi nhất định sẽ sắp xếp thật tốt! Người cứ yên tâm đi!]
“Được rồi, được rồi, tôi cúp điện thoại đây.” Tô Tái Tái cười lắc đầu, cảm thấy đức hạnh của ngỗng con nhất định đều là do Tiền Tam dạy hư.
Sau đó?
Sau đó Tô Tái Tái liền cúp điện thoại giữa tiếng chào vang vọng [Xin chào tiểu sư thức! Hẹn gặp lại tiểu sư thúc!] của người ở đầu dây bên kia.
Cô còn chưa ngẩng đầu lên đã phát hiện người giấy nhỏ đang lén lút chọc chọc cô.
Hàng mi Tô Tái Tái hơi nhướng lên, lập tức thấy Bạch Ngữ Dung đang đứng dưới bậc thang đang ngước nhìn cô.
Bạch Ngữ Dung thấy Tô Tái Tái nhìn mình thì vịn lấy bậc thang chuẩn bị đi lên nói chuyện với cô.
Cô ta vừa đi vừa cười nói: “Tiểu Tái, em đi theo người nhà họ Ngô tới sao? Ở trên lầu à?”
Cái giọng đó như kiểu đang ra lệnh cho Tô Tái Tái phải giới thiệu mình cho người nhà họ Ngô vậy.
Nhưng cô ta mới vừa nhấc chân, còn chưa kịp đặt xuống bậc thang đầu tiên thì bên tai đã vang lên giọng Tô Tái Tái: “Đi xuống.”
Nụ cười Bạch Ngữ Dung trở nên sượng trân, lại giả vờ như không nghe hiểu, nhìn Tô Tái Tái: “… Gì cơ?”
Tô Tái Tái đứng ở đầu cầu thang, điện thoại gác lên tay vịn, gõ nhẹ hai cái, hờ hững đứng từ trên cao nhìn xuống cô ta, đồng thời mở miệng: “Cô với tới nổi sao?”
Cô vừa dứt lời, hai mắt Bạch Ngữ Dung lập tức trợn trừng, phát ra một tiếng: “Cô…!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận