Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 318

[Sao tôi lại cảm thấy giọng này này có chút quen thuộc nhỉ?]
[Tôi cũng cảm thấy thế…]
[Quen tai hay không không quan trọng! Nhưng tôi thích tiếng động này! Tôi có thể! Tới đi nào, tôi chuẩn bị xong rồi!]
[Ha ha ha, bên trên bình tĩnh một chút! Cẩn thận không bị chặn đấy!]
Vào thời điểm khủng bố mà có một vài trò cười đủ các thể loại có thể giúp nỗi sợ hãi trong lòng vơi đi một chút.
Nhưng lần này, hình như tất cả mọi người đều thất bại.
Khung cảnh trên màn hình tối đen như mực, phải nhìn kỹ lắm mới thấy được loáng thoáng cảnh vật xung quanh.
Bởi vì không thể nhìn thấy rõ, cộng thêm hơi thở dồn dập, nên khán giả ngồi trước màn hình cũng cảm thấy căng thẳng theo.
[A a a! Tui sợ có thứ gì đó đột nhiên xuất hiện quá à!]
[Các anh em đừng sợ! Mau bình luận “Ngăn cản!” để yêu ma trong màn hình không thể hiện ra hù chúng ta đi!]
[Ông nói vậy khiến tui càng sợ hơn á!]
[Chờ đã, tui có một câu hỏi! Không phải tui đang xem chương trình truyền hình thực tế hả? Nhưng tại sao từ cách quay cho đến bầu không khí quái lạ, cả cách chạy chỗ vô cùng chuẩn xác nữa, sao cứ mang tới cho tui cảm giác là mình đang xem PHIM KINH DỊ vậy?!]
[Tổ chương trình mau lăn ra đây cho tui! Có phải các người đọc hết nổi mấy bình luận phỉ nhổ mình rồi nên tính hù chết họ không?! Nhưng có trả thù thì cũng phải đúng người chứ? Chết tiệt, sao mấy người lại chơi quần công hả?! Làm hại cả quân mình rồi này!]
[Đúng! Đền tiền đi!]
[Tui muốn đi vệ sinh, nhưng tui không dám…]
Trong lúc khu bình luận bị hù đến la oai oái, hashtag #Không dọa được bạn, xem như tui thua lặng lẽ trèo lên hotsearch, đồng thời đá văng #Tataro ra khỏi top mười.
Đồng Nhược Thiến thấy vậy thì nhướng mày, trong lòng có chút không vui.
Vậy thôi hả?
Một màn hình đen như mực, chèn thêm vài âm thanh khó hiểu là đáng sợ hả?
Đồng Nhược Thiến bật cười, xoay người về lại ghế salon, ngồi xuống, khoanh tay trước ngực dán mắt lên màn hình, thoạt nhìn như muốn nói “Để tôi xem thử khủng bố đến cỡ nào”.
Một bên khác, Đại Vi ôm chặt lấy cánh tay của Khúc Nhiên, thoạt nhìn “có hơi sợ hãi”, nhỏ giọng nói: “Khúc Nhiên à, kỹ thuật của nhân viên quay phim bên cậu siêu thật đấy, mời từ đoàn phim kinh dị nào đó đến hả?”
Thật ra trong lòng Khúc Nhiên cũng hơi hoảng, nhưng dù sao cô ấy cũng từng đi theo Tô Tái Tái, xem như người “từng trải”, nên khẽ nuốt nước miếng rồi nói: “… Chắc vậy á?”
Nói đoạn, cô ấy tính quay sang ôm Nhện Mặt Quỷ vào lòng thay gối ôm, ai ngờ đâu vừa nghiêng đầu đã thấy Nhện Mặt Quỷ ôm chặt lấy gối đầu của cô ấy, còn mình thì núp đằng sau nhìn lén.
???!
… Không phải chứ Diện Diện, em là quỷ khí cơ mà, không phải hả?!
Em mà như vậy… sau này sao chị có thể mang em ra ngoài hàng yêu trừ quỷ chứ?
Lúc Khúc Nhiên còn đang chìm đắm trong sự ngạc nhiên và đớn lòng, cũng may đoạn phim giới thiệu đủ đáng sợ, trong lúc không ai đề phòng, âm thanh vang dội bỗng xuất hiện, dọa cô ấy sợ tới nỗi vội vàng quay đầu lại.
Lúc này, bình luận cũng điên cuồng lướt qua màn hình.
[Mắc mớ gì phải đi trong bóng tối chứ?! Xem đi, đá ngã thùng rác rồi kìa! Mà đã đá ngã thùng rác thì thôi, còn dọa tui sợ chết khiếp, mau đền tiền đi!]
[Chính xác, bật đèn lẹ giùm cái!]
Ngay lúc khu bình luận la hét đòi “bật đèn”, người kia cuối cùng cũng mò thấy công tác điện trong bóng đêm, nhưng dù đã bật đi bật lại rất nhiều lần, đèn vẫn không lóe lên chút ánh sáng nào.
[… Trời ạ.]
[Nổi cả da gà.]
Đại Vi cũng nghĩ giống như vậy, cô ấy ráng nghiêng người nép vào phía sau lưng Khúc Nhiên, mắt híp lại, muốn xem lại không dám xem.
Tô Tái Tái ngồi bên cạnh bóc một bịch snack khoai tây, hết ngó bình luận đang gào thét của khán giả, lại quay sang nhìn Đại Vi, còn không quên nhai “rốp rốp” mấy miếng khoai tây.
Ban đầu, Đại Vi không quá để ý tới những tiếng “rốp rốp” này, chờ tới khi nghe rõ ràng thì Tô Tái Tái đã lén đút cho người giấy nhỏ và lệ quỷ rất nhiều lần, cả một bịch to chỉ vài giây đã thấy đáy.
“Em…” vẫn còn nuốt trôi ư?
Bạn cần đăng nhập để bình luận