Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 254

Tuy có hơi không cam lòng nhưng bà ta vẫn dặn dò Bạch Ngữ Dung tiếp: “Về phần Tô Tái Tái, sau này… nhớ cách xa nó một chút. Ừm, nếu được thì tốt nhất là đừng để ý tới, xem như không quen biết.”
“Giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của con là học tập, những chuyện khác đừng nhúng tay vào.”
Đây cũng là tính toán ban đầu của Bạch Ngữ Dung. Cô ta vừa tìm được một chiếc khăn lụa, định lén lút nghiên cứu mà không nói cho ai biết, tốt nhất là làm ra chút thành tựu trước khi học kỳ mới bắt đầu để khiến mọi người phải bất ngờ!
Thế nên câu nói ban nãy của Hứa Tần Nhã vô cùng hợp ý Bạch Ngữ Dung, sau một hồi giả vờ do dự, cô ta khẽ gật đầu, hệt như quyết định này được đưa ra sau khi cân nhắc kỹ càng những lời Hứa Tần Nhã nói vậy.
Quả nhiên, Hứa Tần Nhã rất hài lòng khi thấy dáng vẻ này của cô ta, so ra thì Tô Tái Tái ở trong kia đúng là quá đáng ghét.
“Đi thôi, chúng ta về nhà trước, thay bộ đồ dơ này ra đã.” Hứa Tần Nhã kéo tay Bạch Ngữ Dung đứng dậy.
“Dạ.” Bạch Ngữ Dung gật đầu, trước khi rời đi, hai mẹ con cùng xoay đầu liếc nhìn căn nhà phía sau lần nữa, rồi mới nhấc chân bước khỏi nơi này.
Có điều, trong mắt Hứa Tần Nhã chỉ có căm ghét, còn Bạch Ngữ Dung lại là sự đắc ý không giấu nổi.
Tô Tái Tái, chúng ta cứ chờ mà xem!
Trong nhà, Tô Tái Tái – người căn bản sẽ không thèm chờ cô ta, đang mỉm cười dỗ dành bà nội Bạch: “Bà à, bà đừng nổi nóng nữa mà, không phải ban nãy bà đã trút giận giúp cháu rồi sao?”
“Nhưng…” Bà nội Bạch không biết nói gì mới tốt, cuối cùng chỉ đành thở dài một tiếng, trong lòng càng thêm áy náy với Tô Tái Tái: “Tái Tái à, để cháu chịu nhiều uất ức rồi.”
Lúc sau, như đã hạ quyết tâm, bà nội Bạch nói bằng giọng khẳng định: “Cháu cứ yên tâm, sau này bà tuyệt đối sẽ không để chuyện như thế xảy ra lần nào nữa. Đồ của cháu mãi mãi là của cháu, bà sẽ không ăn bớt phần nào hết.”
“Vâng, vậy cháu cảm ơn bà nội trước nhé.” Tô Tái Tái mỉm cười, không để những lời bà nội Bạch nói trong lòng.
Giờ đã không còn Hứa Tần Nhã chạy tới làm loạn, cuối cùng cô cũng có thể kéo câu chuyện về lại chủ đề chính rồi.
Đó cũng là lý do Tô Tái Tái gọi điện cho bà nội Bạch.
Còn về phần Hứa Tần Nhã, thì bà ta cũng chỉ là một kẻ ngu dốt không biết phân biệt tự động xông vào mà thôi.
“Bà ơi, lúc trước bà nói ông hai là một thầy bói quẻ tự học mà nên đúng không ạ?” Tô Tái Tái hỏi.
[Đúng vậy.] Bà nội Bạch cảm thấy rất hứng thú khi Tô Tái Tái chủ động hỏi tới chuyện này.
Lúc trước bà ấy đã nhắc tới ông ấy hai lần nhưng thấy cô có vẻ không quan tâm lắm nên không nói nhiều: [Sao thế? Tái Tái muốn biết gì sao?]
“Vâng ạ.” Tô Tái Tái gật đầu: “Bà nội nói cho cháu nghe với ạ.”
[Thật ra thì bà nội cũng không biết nhiều chuyện lắm, bởi vì ông hai của cháu đã tự mình ra ngoài xông xáo từ lúc còn rất trẻ. Mặc dù thỉnh thoảng cũng có gọi điện thoại về hỏi thăm sức khỏe ông nội cháu vào các ngày lễ tết, nhưng thực ra thì lúc ông nội cháu còn sống, bà chỉ được gặp ông hai của cháu có hai lần thôi.]
Bà nội Bạch dừng lại một chút rồi thở dài: [Lần thứ ba là ở đám tang của ông nội cháu. Lúc ông nội cháu còn sống thường xuyên càm ràm với bà chuyện này, nói người em trai của ông ấy mấy năm nay mất tăm mất tích, lần tiếp theo gặp nhau đã là tám, chín năm sau rồi.]
Tám, chín năm?
Tô Tái Tái bỗng nhận ra điều gì đó, cô hỏi: “Có phải là mỗi khi ông nội đến tuổi thứ hai mươi chín, ba mươi chín thì ông hai sẽ quay về đúng không ạ?”
[Hở?] Bà nội Bạch ngạc nhiên, nhìn Tô Tái Tái nói: [Sao cháu biết hay vậy?]
… Quả nhiên.
Tô Tái Tái đã hiểu, mà ở đầu bên kia điện thoại, bà nội Bạch vẫn còn vừa cười vừa nói: [Ông hai của cháu là thầy bói quẻ, cho nên rất coi trọng chuyện đó. Cho nên ông ấy cảm thấy sinh nhật trước tuổi tròn mười của ông nội cháu rất quan trọng.]
“… Về quyển sách mà ông hai giấu ở trong hộc tủ bí mật…” Tô Tái Tái gật đầu rồi hỏi tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận