Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 136

???
Đàn em, em đang lừa chị phải không?
Khúc Nhiên dời mắt, quay sang nhìn Tô Tái Tái lần nữa.
… Cô ấy dám chắc lúc nãy, khi bước tới đây, cửa phòng vẫn còn khép kín.
Tô Tái Tái à?
Tô Tái Tái mỉm cười với cô ấy, im lặng vài giây lại mở miệng: “Hay là… chị em ta đi ăn với nhau một bữa nhé?”
Người xưa có câu ăn xôi chùa thì phải quét lá đa, nếu một bữa cơm không giải quyết được vấn đề, vậy mời hai bữa.
******
“Đã nói là em mời đàn chị đi ăn cơm rồi mà cuối cùng lại để chị phải trả tiền như vậy, thật ngại quá.” Tô Tái Tái xoa bụng, vừa sánh vai về chung với Khúc Nhiên vừa nhìn cô ấy cười.
Biểu cảm như thể đang nói “chị tốt quá à, nhưng em không có gì để báo đáp chị hết, hay là để em cười cho chị xem nha”.
Khúc Nhiên thấy thế thì không nhịn được phì cười, cô ấy gật đầu nói: "Ừ. Coi như là chị tranh thủ nịnh bợ đàn em được chiêu sinh nội bộ của Luyện Khí Viện chúng ta đi.”
Lúc trước khi ngẫu nhiên gặp được Tô Tái Tái, Khúc Nhiên còn chưa biết chuyện chiêu sinh nội bộ, phải đến khi bạn cùng phòng Đại Vi lo lắng gọi điện thoại cho Khúc Nhiên sau khi cô ấy về phòng thì cô ấy mới biết việc đó.
Nói thật, lúc biết tin cô ấy cũng hết cả hồn.
Đừng nói là Luyện Khí Viện, cho dù là ba viện khác thì cũng đã rất lâu rồi chưa từng có sinh viên nào được chiêu sinh nội bộ cả.
Chờ đến khi khai giảng, khi sinh viên của bốn viện mà biết được chuyện này thì Tô Tái Tái nhất định sẽ thành tâm điểm của sự chú ý cho mà xem.
Đương nhiên, lý do mà Khúc Nhiên mời Tô Tái Tái đi ăn cơm không phải là vì thế, cô ấy chỉ cảm thấy tính cách của cô khá hợp ý mình mà thôi.
Đúng vậy, chỉ đơn giản thế thôi.
“Ơ?” Tô Tái Tái nghĩ một lát rồi hỏi: "Chị nói vậy nghĩa là... sinh viên chiêu sinh nội bộ rất ít hả chị?”
“Đương nhiên rồi, trừ khi bốn viện phát hiện được hạt giống nào cực kỳ xuất chúng và đáng giá bồi dưỡng thì họ mới tặng suất chiêu sinh nội bộ cho sinh viên đó. Luyện Khí Viện của chúng ta ấy hả, để xem… Sinh viên chiêu sinh nội bộ gần đây nhất hình như là từ mười lăm năm trước thì phải?” Khúc Nhiên nghĩ nghĩ rồi nhún vai nói.
“Cổ Võ Viện và Luyện Đan Viện thì nhiều hơn một chút, còn Phù Lục Viện...” Khúc Nhiên dừng một chút: "Đã lâu rồi họ chưa có sinh viên chiêu sinh nội bộ nào, hay có thể nói là lâu đến mức làm mọi người suýt quên là có vụ “chiêu sinh nội bộ” luôn đấy.”
“Nghe chị nói thế thì... Hình như Phù Lục Viện hơi bị nghèo nhỉ?” Tô Tái Tái hỏi lại.
“Đành chịu thôi, muốn giành được suất chiêu sinh nội bộ thì không chỉ cần thiên phú mà còn cần năng lực có sẵn từ khi sinh ra nữa.” Khúc Nhiên tiếp tục nhún vai: "Chỉ tiếc người đủ điều kiện như vậy quá ít.”
“Vâng.” Tô Tái Tái gật đầu nói: "Nếu thế thì số năm chưa có thêm sinh viên chiêu sinh nội bộ mới của Luyện Khí Viện phải còn tăng nữa chứ không dừng lại ở mười lăm năm đâu ạ.”
Khúc Nhiên nghe xong thì lấy làm khó hiểu.
“Nể tình chị mời em ăn cơm, em nói cho chị nghe một bí mật.” Tô Tái Tái mở miệng, chờ Khúc Nhiên tò mò ghé sát lại thì cô mới nhỏ giọng thì thầm: "Thật ra em đi cửa sau vào Luyện Khí Viện đó ạ.”
“Hả?!” Khúc Nhiên sũng sờ, quay đầu nhìn về phía Tô Tái Tái, có chút kinh ngạc thốt lên: "Em...?”
Dưới ánh mắt dò hỏi của Khúc Nhiên, Tô Tái Tái gật đầu xác nhận, cô nói: "Ngại quá, làm đàn chị tốn công nịnh bợ mất rồi. Hay là để hôm nào... em mời chị ăn cơm lại nha?”
Như thế thì mình huề nhau rồi, không ai thiếu nợ nhau nữa, được không?
Khúc Nhiên nhìn Tô Tái Tái một lát rồi cười phì ra tiếng: "Đàn em à, em thật là. Người khác gặp phải chuyện này thì người ta chỉ hận không thể giấu cả đời không để cho ai phát hiện, thế mà em lại...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận