Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 415

Giờ cô lại còn đứng ngược hướng ánh mặt trời.
Cuối cùng, Đồng Nhược Thiến rời đi trước tiếng gầm gừ của mèo trắng nhỏ và mắt nhìn chăm chú của Tô Tái Tái.
“Sao thế cháu?” Bà nội Bạch nhìn Đồng Nhược Thiến đã đi xa rồi quay qua hỏi Tô Tái Tái: “Hai cháu không thích nhau hả?”
Nếu không thì sao trông Đồng Nhược Thiến có vẻ chật vật thế kia?
Nếu là như thế thật thì thôi coi như bà ấy rút lại lời mới nói đi.
Đồng Nhược Thiến đừng có nghĩ bước chân được vào nhà họ Bạch.
“Dạ?” Tô Tái Tái nghe xong thì quay đầu nhìn về phía bà nội Bạch, nghĩ đôi chút rồi trả lời vô cùng nghiêm túc: “Chắc là đã từng ạ.”
Cơ mà toàn là do mình làm cho đối phương thấy không thoải mái mà thôi.
Đồng Nhược Thiến ấy hả?
Cô ta không có cửa làm thế.
Cơ mà…
Tô Tái Tái vừa nghĩ vừa cúi đầu nhìn bé mèo trắng nhỏ xinh, thấy nó vẫn nhìn đăm đăm về hướng Đồng Nhược Thiến, móng vươn ra còn chưa thu lại thì bế nó lên vác lên vai, vuốt ve nhẹ nhàng phần cổ như đàng dỗ trẻ con.
Cô vừa vuốt lông cho nó vừa nói: “Không sao, không sao đâu, tương lai còn dài. Kiểu gì chị cũng sẽ xử đẹp cho em nhé?”
Bé mèo trắng nghe tới đây mới bớt xù lông lên, tai cụp xuống phát ra tiếng “grừ” như là rất tủi thân, nghiêng đầu tựa lên vai Tô Tái Tái.
Trông vô cùng tủi thân.
Bà nội Bạch thấy thế thì cũng đoán được đôi phần.
Bà ấy vừa vuốt ve bé mèo trắng vừa hỏi Tô Tái Tái: “Sao thế? Con bé Đồng Nhược Thiến kia từng bắt nạt bé Meo Meo nhà chúng ta hay sao?”
"Ôi..." Bà nội Bạch vừa nói vừa nhíu hàng lông mày lại, đau lòng mà ôm lấy bé mèo trắng, vừa dỗ dành vừa nói: "Meo Meo, đừng giận nữa nhé, lần sau chúng ta không cho cô ta vào nhà nữa nha?"
Bé mèo trắng dụi vào bả vai bà nội Bạch, tiếp tục kêu những tiếng "Meo…" ấm ức.
Bà nội Bạch lại dỗ dành nó trong chốc lát, đợi đến lúc bà ấy nhìn về phía mình lần nữa, Tô Tái Tái mới tươi cười mở miệng: "Bà nội, con đã cho người quét dọn lại nhà cũ trước rồi, chúng ta quay về đó chứ ạ?"
"Ừ." Bà nội Bạch cười gật đầu. Trong lòng cảm thấy ngọt ngào.
Vốn dĩ lúc Tô Tái Tái bảo muốn sửa sang lại nhà cũ của nhà họ Bạch để bà nội Bạch ở, bà ấy cũng không quá quan tâm đến.
Hơn nữa, đến thủ đô trong ngày hôm nay là ý định bất chợt của bà ấy, sớm hơn dự định ban đầu vài ngày.
Với lại trước khi bà ấy đến cũng không có báo với Tô Tái Tái, không ngờ rằng cháu gái ngoan của bà ấy đã sớm dọn dẹp nhà cũ của nhà họ Bạch sạch sẽ rồi.
Nhẩm tính lại thời gian thì hẳn là sau khi bà ấy gọi điện thoại đã chuẩn bị ngay rồi.
Thật sự chu đáo.
Bà nội Bạch đứng ở bên ngoài cửa nhà họ Bạch, mỉm cười quan sát ngôi nhà cũ, thấy ngay cả tấm biển hiệu cũng sạch bóng thì hài lòng gật đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía Tô Tái Tái, hờn dỗi:
"Con đứa nhỏ này, thật thà quá đấy, ngay cả biển hiệu mà con cũng lau qua rồi à?"
"À." Tô Tái Tái giật mình, nghĩ ngợi rồi trả lời: "Chắc là lau khoảng ba lần ạ."
Dù sao là Tiền Nguyên Nguyên lau, cô cũng không biết rõ lắm.
"Đứa nhỏ ngốc nghếch này." Bà nội Bạch cười lắc đầu, sau khi đưa tay lên dí nhẹ vào trên trán của cô thì mới nhìn qua phía luật sư Lôi đang đứng ở một bên khác trò chuyện: "Nhìn đi, đứa nhỏ này lại thật thà như thế bảo sao tôi không che chở nó hơn một chút đây?"
Luật sư Lôi cười cười gật đầu, ngừng một chút rồi nói tiếp: "Mặt này của cô Tô lại khiến tôi nhớ tới ông cụ Bạch."
Bà nội Bạch thở dài, gật đầu: "Ai nói không phải đây?"
"?" Tô Tái Tái.
... Không phải, mọi người có phải đang hiểu lầm chuyện gì đó rồi không?
Tô Tái Tái nhìn khuôn mặt tươi cười đầy vui mừng của hai người lớn thì chớp chớp mắt hơi thắc mắc.
Những chuyện này đều do một mình Tiền Nguyên Nguyên làm mà.
Nhưng không để cô kịp giải thích, bà nội Bạch đã lên tiếng trước: "Được rồi, không nói những chuyện này nữa. Tái Tái, mau đi mở cửa đi, chúng ta đi vào nào."
"Dạ." Tô Tái Tái gật đầu, tạm thời ngậm miệng lại, định khi nào tìm cơ hội giải thích ổn thỏa với bà nội sau.
Nhưng khi cô vừa đưa tay chạm đến ổ khóa trên cửa thì lại dừng động tác của mình lại, ngước mắt lên nhìn cái ổ khóa bằng đồng: "... Hả?"
"Sao thế?" Bà nội Bạch ở sau lưng cô hỏi: "Không mang chìa khoá theo sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận