Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 525

Cũng may, Ôn Liễu chỉ coi đó là đùa vui, hơn nữa khu biệt thự trước nay khá là an toàn nên mới dặn hai người họ cẩn thận một chút chờ Thẩm An với Tô Hồng Bảo về đã.
Chu Phổ và Nghiêm Thanh đi tới nơi cần tới, xách theo gậy trúc cứ thế đi tới nhà kính.
“Sao thế? Thiếu gì hả?” Nghiêm Thanh đứng bên cạnh Chu Phổ, nôn nóng hỏi.
Chu Phổ quan sát kỹ một lát xong thở phào nhẹ nhõm: “Vẫn ổn, chưa thiếu gì.”
Nghiêm Thanh nghe thấy ông ấy nói như thế thì thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Sợ bóng sợ gió một hồi. Thôi, đi về đi nào.”
Chu Phổ gật đầu, ra ngoài cùng với Nghiêm Thanh.
Ngay lúc họ bước ra đến cửa, Nghiêm Thanh đi sau hai bước thì lại lơ đãng liếc mắt nhìn sang một bên, thấy đống thảo dược được xếp ngay ngắn bên đó thì mở miệng hỏi: “Sư đệ, chẳng phải em bảo hai ngày nữa mới lấy thảo dược hay sao?”
Dừng lại một chút rồi ông ấy nói tiếp: “Nếu thế chi bằng em nói sớm chút, tôi giúp cho có phải hơn không?”
“Ơ?” Chu Phổ ngơ ngác quay đầu nhìn về phía Nghiêm Thanh nói: “Em đã lấy thảo dược đâu.”
“?” Nghiêm Thanh cũng sửng sốt, duỗi tay chỉ về phía kệ hàng ở bên kia hỏi: “Thế kia là thế nào?”
Chu Phổ nhìn theo hướng Nghiêm Thanh chỉ, lúc này mới phát hiện thảo dược đã bị hái hơn phân nửa, rồi được bày chỉnh tề ở đằng kia.
Ban nãy, lúc bước vào nhà kính, đầu óc ông ấy chỉ toàn nghĩ tới cỏ Vọng Bắc Đông, không quá để tâm đến những việc này, giờ nhìn lại mới mặt mày biến sắc.
Từ biểu cảm trên mặt ông ấy, Nghiêm Thanh lập tức đoán được chắc hẳn đằng sau chuyện này có vấn đề gì đó.
Bàn tay vốn đang nắm hờ gậy trúc của Nghiêm Thanh lại một một lần nữa siết chặt, hai mắt cảnh giác quan sát bốn phía.
Chu Phổ tiến lại gần, bốc chút bùn đất gần rễ cây thảo dược, dùng đầu ngón tay chà xát một lúc, sau đó quay sang nói với Nghiêm Thanh: “Đất vẫn còn ẩm.”
… Chứng tỏ số thảo dược này mới được hái xuống thôi!
Đương lúc Nghiêm Thanh hé miệng, tính nói gì đó, bên ngoài nhà kính bỗng truyền tới tiếng động lạ, tuy rất nhỏ nhưng đủ khiến hai người họ phải chú ý tới.
Cả hai siết chặt gậy trúc, cùng ngoái đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Ánh sáng bên trong nhà kính ảm đạm hơn bên ngoài, nên nếu có người tiến lại gần, bóng của họ sẽ hắt rõ lên vách lều.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Nhưng… Lúc hai người Chu Phổ nhìn thấy cái bóng hắt trên vách lều thì không kiềm được mà trợn trừng mắt ngạc nhiên. Sau đó cả hai không hẹn mà cùng quay sang nhìn nhau, khi thấy đối phương cũng bàng hoàng như mình thì mới hướng mắt trở lại lều.
Cái bóng in trên lều… đúng là có hình người, chỉ là… không hiểu sao lại mang tới cảm giác là lạ. Quái gở nhất là bóng người đó không bước đi một cách bình thường như bao người, mà cứ… kiễng chân nhích từng chút!
Thoạt nhìn… chẳng khác nào cương thi cả.
Có thể thấy Chu Phổ và Nghiêm Thanh đúng là ý tưởng lớn gặp nhau, cả hai trợn mắt nhìn “bóng người” đã nhảy tới trước cửa, bàn tay cầm gậy trúc khẽ siết chặt hơn.
Mắt họ dán chặt lên bóng người kia, lòng thầm hạ quyết tâm, chỉ cần đối phương ló đầu vào là lập tức bất chấp tất cả mà vung gậy đánh trước đã rồi tính sau.
Chẳng biết là vì đã nhận ra nguy hiểm đang rình rập hay có nguyên nhân gì khác mà “bóng người” sắp bước vào kia lại đột ngột dừng lại ngay trước cửa, sau đó bất động như núi.
Nó không nhúc nhích thêm một bước nào, tới cả sự chuyển động lên xuống của lồng ngực khi hô hấp cũng không thấy, hoàn toàn không có chút cảm giác “còn sống” nào.
Ngay lúc hai người đang khó hiểu, không biết đã xảy ra chuyện gì, đầu của “cái bóng” kia bỗng quay ngược một trăm tám chục độ, gió lạnh bất chợt nổi lên quanh người nó, cuốn bụi đất bên ngoài bay tứ tung, vách lều cũng phồng lên theo.
Nghiêm Thanh đang muốn mở miệng dặn dò Chu Phổ nhớ cẩn thận thì chợt cảm thấy đằng sau có gì đó là lạ, ông ấy vội quay đầu nhìn lại, phát hiện chẳng biết từ lúc nào trên vách lều hai bên trái, phải cũng như phía sau cũng xuất hiện thêm ba “bóng người” đứng yên bất động.
Xem ra cái con đứng ngoài cửa đã dùng cách riêng của nó để gọi đồng bạn tới!
Hiện tại, ông ấy và Chu Phổ đã bị chúng bao vây trong nhà kính này rồi.
“Sư huynh à, có lẽ hai ta phải liều một phen đấy.” Chu Phổ thấy Nghiêm Thanh xoay người thì cùng làm theo, sau khi phát hiện ba con còn lại, ông ấy cười khổ, nói với Nghiêm Thanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận