Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 63

Hứa Tần Nhã nghĩ như thế, trong lòng hừ lạnh một tiếng.
“Chắc là… Đúng vậy ạ.” Bạch Ngữ Dung dừng lại một chút, lời nói có chút ấp úng. Cô ta nói xong lại nhìn bà nội Bạch một chút, rồi nói: “Trên đường tới bệnh viện quản gia cứ run cầm cập cháu sờ tay ông ấy thấy khá lạnh.”
Lạnh á? Thời tiết này mà lạnh cái gì chứ?
Cô y tá Tiểu Thái vẫn luôn đứng bên cạnh, lúc này rót cho bà nội Bạch một ly nước, đưa tới trước mặt bà ấy. Cô ấy nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua mặt trời đang treo cao bên ngoài cửa sổ.
Vẻ mặt cô ấy đầy nghi ngờ.
“Đúng vậy ạ.” Hứa Tần Nhã âm thầm tính toán, Bạch Ngữ Dung lại tiếp tục nói chuyện, cô ta nhíu mày, vẻ mặt trông như thể không rõ mọi chuyện, nói: “Nói tới cũng kỳ lạ, lúc đầu quản gia vẫn khá tốt. Cháu nói ông ấy đi gọi Tiểu Tái tới dâng hương cho tổ tiên, nhưng lúc bọn cháu đi ra thì sắc mặt ông ấy đã khác hẳn.”
Cô ta dừng lại một chút, thở dài nói: “Có thể là tuổi lớn rồi nên khí lạnh vào người cũng nên.”
Hứa Tần Nhã nói xong câu này, còn chưa kịp lén lút nhìn bà nội Bạch đã nghe thấy tiếng “Cạch”.
Trong lòng Hứa Tần Nhã nhảy dựng, bà ta và Bạch Ngữ Dung cùng nhau nhìn bà nội Bạch, vừa đúng lúc thấy bà ấy lại lần nữa để ly nước lên bàn trà.
Tiếng động không nhẹ đó là do ly nước phát ra.
“Ừm, cao tuổi chính là như thế.” Bà nội Bạch gật gật đầu, giọng nói lạnh nhạt: “Lần sau đừng để quản gia cùng lên núi nữa, gió trên núi rất lớn đấy.”
Hứa Tần Nhã ngạc nhiên, không cam tâm, đang muốn nói thêm gì đó thì bị Bạch Ngữ Dung ở bên cạnh chen lời.
“Vâng, thưa bà nội.”
Hứa Tần Nhã quay qua nhìn Bạch Ngữ Dung, mím môi, lại lần nữa đem những lời bà ta định nói xấu về Tô Tái Tái nuốt lại vào bụng.
Bà nội Bạch ừ một tiếng, rồi như đột nhiên nhớ ra cái gì đó mà quay qua nhìn Hứa Tần Nhã: “Đúng rồi, chuyện để Tái Tái cùng đi học các con xử lý thế nào rồi? Danh sách đã trình lên hết rồi chứ?”
Bà ấy vừa nói xong thì vẻ mặt Hứa Tần Nhã hơi thay đổi, bà ta nhanh chóng cười nói: “Mẹ cứ yên tâm, chúng con đang làm rồi. Nhưng vì Tái Tái chưa từng đi học nên xử lý việc đi học cùng này có hơi phiền phức, còn cần thêm một ít thời gian.”
“Thật sao?” Bà nội Bạch lại lẳng lặng nhìn Hứa Tần Nhã một lát, sau đó bà ấy gật gật đầu, cụp mắt xuống, nói: “Có cần mẹ ra mặt nói giúp vài tiếng không? Nói không chừng có thể xử lý thân phận của Tái Tái nhanh hơn một chút?”
Hứa Tần Nhã giật thót, liên tục từ chối: “Không cần, không cần đâu ạ.”. Sau khi bà ta nói xong, nhìn thấy bà nội Bạch đang nhìn bà ta chằm chằm thì mới nhận ra bà đã trông khá vội vàng từ chối lời đề nghị của mẹ chồng.
Vì thế, Hứa Tần Nhã mỉm cười, chậm rãi nói: “Mẹ, bây giờ mẹ cần nghỉ ngơi cho tốt, những việc này cứ giao cho con làm là được, đừng mệt nhọc làm gì.”
Bà nội Bạch nhìn Hứa Tần Nhã trong chốc lát rồi mới cụp mắt nói: “Được rồi.”
Nói rồi bà ấy có vẻ như không còn hứng thú nói chuyện nữa, vẫy tay với hai người, mở miệng nói: “Thôi, mẹ có hơi mệt rồi, các người về trước đi nhé.”
“Vâng, mẹ đi nghỉ đi ạ. Con với Ngữ Dung đi trước đây ạ.” Hứa Tần Nhã bị mẹ chồng làm lơ đã quen nên không còn hứng đâu đi lấy lòng bà ấy nữa.
Hơn nữa, giờ còn đang có chuyện yến hội cần phải giải quyết gấp nên cũng thuận thế mà đứng dậy chào tạm biệt bà nội Bạch.
Cho tới khi vào trong thang máy, chỉ còn có mỗi bà ta cùng với Bạch Ngữ Dung, nụ cười vốn hiện hữu trên gương mặt lập tức biến mất, khẽ hừ nhẹ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận