Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 527

Là bảo bối cả đấy!
“Dạ, cháu biết rồi.” Tô Hồng Bảo lại gãi đầu, mỉm cười đầy ngại ngùng: “Cháu quên mất dưới núi không có mấy thứ này, chứ trên núi bọn cháu dùng quen rồi.”
Trên núi… dùng quen rồi?
Nghe đến đây, bốn người không kiềm được mà thả bay trí tưởng tượng.
Trong màn đêm tăm tối, gió lạnh thổi vi vu, len qua tán cây, ngọn cỏ, tạo thành tiếng xào xạc êm dịu, phía xa thấp thoáng hình nhân giấy đang nhảy chầm chậm từng chút một…
Khi thấy đã bị bạn phát hiện, nó sẽ quay ngoắt đầu lại một trăm tám mươi độ, “hù!” một phát.

Cho dù là người của Huyền Học Viện cũng thấy đáng sợ lắm, biết không hả?!
“Ha ha, bé ngỗng này, quanh nhà em trên núi… chắc là không có bao nhiêu người qua lại đúng không?” Thẩm An trèo lên bờ ruộng, cười trừ hỏi.
Vừa dứt lời, Tô Hồng Bảo lập tức quay đầu nhìn anh ấy, trên mặt hiện rõ vẻ kinh ngạc: “Hả? Anh Tiểu An nè, sao anh biết hay quá vậy?” Sau đó cậu ấy gật đầu, đáp: “Đúng là quanh nhà em trên núi không có mấy ai lui tới hết á.”
Thẩm An không biết phải trả lời thế nào, chỉ đành cười trừ.
Đừng nói là người khác, tới cả họ cũng không dám lên nữa kìa.
Không cần nói cũng biết nơi đó chắc chắn chẳng khác nào trường quay Huyền Linh Sư cả.
“Bé ngỗng này… nó thành ra thế này… phải làm sao bây giờ đây?” Sau khi biết mình tất cả đều là hiểu lầm, Nghiêm Thanh cảm thấy hơi xấu hổ.
Ông ấy khom người, muốn chạm vào hình nhân giấy bị mình đánh bẹp đầu kia.
Ai ngờ còn chưa kịp đụng thì hình nhân giấy đã vội vàng nhảy về phía Tô Hướng Bảo, né khỏi tay Nghiêm Thanh, chưa hết, nó còn “Phù” một cái, làm gió dưới chân nổi lên, cuốn bụi đất hất thẳng vào mặt Nghiêm Thanh, hệt như đang nói “Đừng đụng vào tui” vậy!
Chà, cũng cá tính ghê ha?
Nghiêm Thanh rụt tay về, bỗng cảm thấy hình nhân giấy không hề đang sợ chút nào, trái lại còn rất… đáng yêu?
“Không sao đâu ạ, lát nữa cháu sửa lại cho nó là được.” Tô Hồng Bảo nói.
Thế thì tốt quá.
Nghiêm Thanh gật đầu, rồi quay sang cười nói với Chu Phổ: “Sư đệ, có đám hình nhân này, nhà kính sẽ an toàn hơn trước kia nhiều, nghĩ tới đây, tôi thấy ban nãy bị dọa sợ nhảy dựng cũng đáng đó chứ.”
Thế à?
Chu Phổ cười khổ.
An toàn hơn, cũng đáng sợ hơn, này là hai chuyện hoàn toàn khác nhau mà sư huynh ơi!
“Như vậy cũng tốt mà thầy, không chừng tới sáng mai là thảo dược trong vườn đã được thu hoạch xong xuôi rồi, thế thì chúng ta sẽ có thời gian chuyên tâm chuẩn bị cho hội đánh giá đan dược.”
Nếu tới đệ tử cũng nói vậy thì…
Chu Phổ gật đầu, rồi dặn dò Tô Hồng Bảo: “Bé ngỗng, có cách nào để bọn nó… bớt nổi bật xíu không?”
Đặc biệt là buổi tối, cái cảnh một đám “người” nhảy tới nhảy lui thật sự khủng khiếp lắm đó.
Tô Hồng Bảo ngẫm ngợi, đáp: “Được ạ, cháu sẽ thiết lập một màn chắn ở xung quanh, chỉ cần không tự tiện xông vào thì sẽ không nhìn thấy bọn nó.”
Vậy thì tốt quá.
Chu Phổ vừa mới thở phào, lại thấy Tô Hồng Bảo ngoắc tay như đang ra hiệu cho ai đó ở phía sau ông ấy và Nghiêm Thanh, đồng thời nói: “Ba đứa mày cũng tới đây đi.”
Cậu ấy vừa dứt lời, Nghiêm Thanh và Chu Phổ cùng đồng thời ngoái đầu, nhìn về phía sau.
Không thấy không sao, thấy rồi lập tức sợ chết khiếp.
Bấy giờ, trên vách lều đối diện với cửa chính nhà kính xuất hiện một lỗ hổng lớn, ba hình nhân giấy còn lại đang nghiêm chỉnh xếp một hàng từ cao xuống thấp, ghé sát một mắt lại gần để quan sát bên trong, vấn đề là mặt mày chúng lạnh tanh, mắt thì trợn trừng, đến là sợ.
Cảnh tượng đó thành công dọa hai sư huynh đệ từ suýt ôm thành ôm chặt lấy nhau vì sợ.
Mặt khác, ba hình nhân giấy cũng ríu rít chỉ tay về phía Nghiêm Thanh, đặng quay sang méc chủ nhân của mình.
… Cậu có chắc là ông ấy sẽ không đánh tụi này không? Dù chỉ là hình nhân nhưng tụi này vẫn thích làm một hình nhân xinh đẹp hơn, chứ méo mó rồi rách rưới thì khó coi lắm!
Hình nhân bị đánh bẹp đầu chợt lẳng lặng cúi gằm mặt xuống, ra chiều uất ức lắm, khiến Nghiêm Thanh bỗng thấy áy náy vô cùng.
Tới cả Chu Phổ cũng lườm ông ấy một cái, như đang trách ông ấy vậy.
Nghiêm Thanh thấy thế thì giận điên lên, quay sang mắng: “Thái độ gì đây? Cũng tại em cả đấy?”
Hả? Liên quan gì tới ông ấy chứ?
Chu Phổ chẳng hiểu gì hết.
Nghiêm Thanh không thèm quan tâm tới ông ấy nữa, quay qua nhìn hình nhân bị mình đánh bẹp đầu, xấu hổ hỏi: “Hay là… tôi gấp cho cậu một vòng hoa hồng để đội lên đầu nhé?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận