Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 570

Ôn Liễu ngồi bên cạnh che miệng cười, trêu đùa chồng với tâm trạng vui vẻ: "Kim châm của ông dùng đều là do Tiểu Tái luyện chế thay, ông tính cảm ơn con bé thế nào đây?”
"Chuyện này...” Nghiêm Thanh thoáng ngẩng ngơ, vỗ gáy thốt lên: "Đúng rồi! Tiểu Tái thích ăn bánh bao ngọt, vậy tôi sẽ làm bánh cho con bé!"
Câu nói này lập tức đổi lấy sự chế giễu của Chu Phổ: "Ôi sư huynh ơi, chẳng phải Tiểu Tái đã nói con bé không thích ăn bánh bao ngọt mà muốn ăn thịt sao? Sư huynh vui quá nên quên tuột rồi à?”
Nghiêm Thanh lập tức bừng tình, liên tục gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy, suýt chút nữa thì quên mất."
Dừng một chút, ông ấy vỗ tay một cái bốp: "Vậy thì làm bánh bao nhân thịt đi!"
Tuyệt cà nà vời luôn!
Chu Phổ nghe xong lại muốn cà khịa tiếp, nhưng đã bị Thẩm An cười ngăn lại: "Thầy à, thầy để cho sư bá vui vẻ một chút đi ạ."
Được thôi.
Chu Phổ nghe học sinh mình nói vậy thì lại nhìn sang bộ dạng vui mừng đến mức ngây ngốc vì Ôn Liễu đã hồi phục của Nghiêm Thanh, ông ấy cũng chỉ đành mỉm cười lắc đầu, coi như là đồng ý với đề nghị của Thẩm An.
“Thầy Nghiêm, nếu thầy muốn làm cho Tiểu Tái ăn thì chắc phải đợi hơi lâu rồi.” Đại Vi mỉm cười, bày ra vẻ mặt vô tội: “Nhưng mà em không ngại đợi thầy làm cho tụi em ăn đâu ạ.”
"Không thành vấn đề!" Nghiêm Thanh khẳng khái xua tay: "Một lát nữa hai em về trường thì đưa bánh cho con bé giùm thầy là được."
Nghiêm Thanh vẫn nghĩ là Tô Tái Tái đang ở Đại học Đế Đô chứ không đến khu biệt thự.
Khúc Nhiên nghe vậy mới lên tiếng giải thích: "Thầy Nghiêm, Tiểu Tái cảm nhẹ nên đã quay về rồi, mấy ngày nay hình như không đến trường ạ.”
“Quay về? Về đâu chứ?" Nghiêm Thanh cuối cùng cũng nắm được mấu chốt trong câu nói, ông ấy ngạc nhiên nhìn.
“Thì... về nhà ạ?" Khúc Nhiên thoáng do dự đáp, vừa nói vừa nhìn về phía Tô Hồng Bảo.
Thật ra thì cô ấy cũng thấy khó hiểu như mọi người.
Không hiểu tại sao chỉ bị cảm một chút thôi mà Tô Tái Tái lại trực tiếp xin nghỉ phép lên học viện, nói là về quê để nghỉ ngơi tịnh dưỡng.
Tô Hồng Bảo thấy mọi người đều đang nhìn mình thì gật đầu khẳng định: "Đúng là như vậy, tiểu sư thúc về lại trên núi rồi ạ."
"Về lại trên núi ư? Sao lại phải về đấy?" Nghiêm Thanh cau mày, quay đầu nhìn Chu Phổ hỏi: "Sư đệ này, cậu vẫn chưa bắt mạch cho Tiểu Tái đúng không?"
Chỉ cảm có chút thôi mà, đừng nói là cần đến Chu Phổ, ngay cả Thẩm An cũng thừa sức xem bệnh luôn ấy chứ.
“Ngay cả mặt Tiểu Tái tôi còn chưa được gặp nữa đây.” Chu Phổ nhún nhún vai nhìn Thẩm An.
Lúc trước, Thẩm An là người đã đưa Tô Tái Tái và Đại Vi về.
Thẩm An lắc đầu: "Đàn em bảo là em có bắt mạch cho cũng vô dụng thôi, cho nên em...”
Em cũng không bắt luôn.
Từ nãy đến giờ Tô Hồng Bảo ngồi nhìn mọi người nói chuyện với vẻ mặt khó hiểu, lúc này cậu ấy mới lên tiếng giải thích: "Ờmmm... Tình huống của tiểu sư thúc hơi đặc thù ấy ạ, tóm lại là về trên núi sẽ mau hồi phục hơn."
Dừng một chút, cậu ấy lại nói thêm: "Hơn nữa, thuốc trên núi cũng đầy đủ lắm ạ."
Được rồi.
Nghiêm Thanh gật đầu, ngưng khoảng hai giây rồi hỏi tiếp: "Vậy khi nào con bé về lại đây vậy? Sắp tới hội đánh giá đan dược rồi, bác đã nói là sẽ đưa con bé đi xem cùng để mở mang kiến thức mà.”
Mở mang kiến thức...
Mà có lẽ cũng chẳng có kiến thức bổ ích nào...
Tô Hồng Bảo sờ mũi, suy nghĩ một chút rồi đáp: "Có lẽ tiểu sư thúc không mấy hứng thú với những thứ này đâu ạ, hơn nữa, lúc sư thúc quay về thì hẳn là hội đánh giá đan dược đã kết thúc rồi."
"Thế à...” Nghiêm Thanh có chút thất vọng, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, ông ấy nhìn Tô Hồng Bảo: "Không sao, vậy thì hôm đấy Bé Ngỗng đi cùng bác là được rồi. Chúng ta cùng đi mở mang kiến thức thôi!"
À, chuyện này...
Làm thế nào để khéo léo biểu thị là, thật ra cậu ấy cũng... chẳng mấy hứng thú với hội đánh giá đan dược đó đây ta?
Tô Hồng Bảo chớp chớp mắt, nhưng đối diện với ánh mắt mong đợi của Nghiêm Thanh và những người khác, cậu ấy vô cùng hiểu ý mà gật đầu đồng ý.
“... Thôi vậy cũng được. Cháu sẽ đi cùng với mọi người, nhân tiện cổ vũ cho bác Chu và anh Tiểu An luôn một thể ạ."
“?”
Ôi ta nói chứ cậu bạn nhỏ à, cháu có thể đừng nói một cách miễn cưỡng như vậy được không hả?
Bạn cần đăng nhập để bình luận