Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 281

Đại Vi và Khúc Nhiên nhìn Tô Tái Tái đi về phía Ngô Hạo, vẻ mặt vô cùng khó hiểu.
Có điều không chờ hai người đuổi theo hỏi cho rõ thì đã bị thu hút sự chú ý bởi tiếng cười to của phó viện trưởng Tôn.
“Ôi trời ơi, thật ngại quá viện trưởng Lý ơi.”
Phó viện trưởng Tôn cười tươi rói, ông ta vênh váo đi tới trước mặt của viện trưởng Lý và Ngô Thẩm Văn, hơi khom người rồi nói: "Hôm nay tôi mượn chỗ của Luyện Khí Viện cho học sinh của mình tham gia đánh giá, sau này nếu học sinh của Luyện Khí Viện có muốn đến Luyện Đan Viện đánh giá thì tôi luôn hoan nghênh nhé!”
Viện trưởng Lý lạnh lùng nhìn phó viện trưởng Tôn, thậm chí cũng lười mở miệng nói chuyện với ông ta.
Lúc này Tần Trác Thắng cũng đi về phía phó viện trưởng Tôn, sau đó ung dung gọi một tiếng: “Thưa thầy.”
Phó viện trưởng Tôn vô cùng vui mừng, ông ta vỗ vài cái lên bả vai của Tần Trác Thắng, vừa vỗ vừa nói: "Trác Thắng à! Trò đúng là học sinh tốt nhất của thầy mà! Không tồi không tồi! Thầy tin chắc là dưới sự dạy dỗ của trò, tương lai của bạn học Bạch sẽ càng ngày càng rạng ngời!”
Ông ta dừng một chút rồi “à” một tiếng, như thể bây giờ mới nhìn thấy Ngô Thẩm Văn đang đứng bên cạnh viện trưởng Lý, thế là vờ đồng tình bảo: "Viện trưởng Ngô à, Phù Lục Viện nhất định phải cố lên nha! Ông xem, giờ ba viện ai cũng trổ hết tài năng, viện trưởng Ngô cũng không nên kéo tuột tiến độ của mọi người, tôi nói có đúng không?”
Ngô Thẩm Văn chẳng buồn nhìn phó viện trưởng Tôn, chỉ lạnh lùng nói: “Chuyện này không cần phó viện trưởng Tôn phải nhọc lòng.”
Ông ấy quay đầu nhìn về phía viện trưởng Lý, biểu cảm trên gương mặt hơi dịu lại: "Lão Lý à, để hôm khác tôi lại tìm ông tám chuyện tiếp nhé. Tôi về trước đây.”
“Ừ.” Viện trưởng Lý gật đầu, ông ấy nhìn Ngô Thẩm Văn nhưng không nói gì, chỉ vỗ lên tay ông ấy thay cho lời an ủi.
Không cần lời nói, chỉ cần hành động.
Nhưng ngay lúc Ngô Thẩm Văn mới xoay người đi được vài bước, màn hình lớn lại đột nhiên phát ra tiếng thông báo tăng cấp!
Mọi người sửng sốt, đồng thời ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy trên màn hình lớn viết sáu chữ: [Ngô Lục Lục, cấp Bạc Trắng.]
“?!”
Phó viện trưởng Tôn và Tần Trác Thắng ban nãy còn huênh hoang ra mặt lúc này chỉ biết đờ đẫn trừng mắt nhìn lên màn hình lớn, một lúc sau họ nhắm chặt mắt lại rồi mở ra, nhưng phát hiện chữ trên đó vẫn không hề thay đổi, lúc này cả hai mới dám tin đó là sự thật.
Người cũng khiếp sợ không kém là viện trưởng Lý, ông ấy trừng mắt nhìn màn hình, giơ tay ra phía sau quơ quơ: "Lão… lão Ngô ơi, hình như là người nhà của ông đúng không?”
Ngô Thẩm Văn hơi há miệng, mất cả buổi mới thốt nên lời, giọng nói như thể còn đang mơ chưa tỉnh: "Đúng vậy…”
Lúc mọi người đều đang trố mắt nhìn màn hình lớn, Bạch Ngữ Dung đi ra từ con đường bên hông, trên mặt là nụ cười mỉm hoàn mỹ đã luyện tập sẵn.
Trong lòng cô ta thậm chí đã nghĩ tới chuyện là mình nên ứng xử thế nào khi được mọi người ùa tới chúc mừng.
Về phần Tô Tái Tái...
Nụ cười trên môi của Bạch Ngữ Dung không kìm được càng thêm rạng rỡ.
Chắc hẳn cô ta chỉ có thể núp một bên thầm ghen tị với mình thôi chứ sao.
Vốn dĩ là cô ta chỉ nên ngoan ngoãn hâm mộ mình mới đúng, cho nên hôm nay chỉ là một hồi chuông cảnh tỉnh giúp cô ta nhận rõ hiện thực mà thôi.
Bạch Ngữ Dung nghĩ như thế, trong lòng đắc ý khôn xiết, thấy cửa ra đã gần ngay trước mắt, cô ta vội hít sâu một hơi, sau khi điều chỉnh lại biểu cảm trên khuôn mặt thì mới nở nụ cười dịu dàng chuẩn bị bước ra ngoài.
Nhưng đúng lúc này, trong sảnh lớn lại vang lên tiếng thông báo tăng cấp khác.
Đồng thời trên màn hình cũng xuất hiện một cái tên mới, là Tô Tái Tái!
Cái tên này vừa xuất hiện, lập tức có người bật thốt ra miệng: “Luyện Khí Viện, năm nhất, Tô Tái Tái: cấp thấp.”
“Cấp thấp?! Lại thêm một sinh viên năm nhất cũng là cấp thấp kìa!”
“Là Luyện Khí Viện! Là Luyện Khí Viện của chúng ta đó!”
“Tôi biết người nọ, đó là sinh viên chiêu sinh nội bộ năm nay!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận