Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 656

Chuyện của ba người Bạch Ngữ Dung không chỉ được giải quyết nhanh chóng, mà ngay cả độ hot cũng không cao lắm.
Nguyên nhân à… thì đương nhiên là bởi vì có chuyện tốt hơn thu hút sự chú ý của mọi người rồi.
Các học sinh của bốn viện đều yên lặng cầm hạt dưa, phấn khởi nhìn viện trưởng, các thầy cô của viện mình chính thức cướp người với Luyện Khí Viện.
Cướp ai?
Đương nhiên là cướp Tô Tái Tái rồi!
Hơn nữa là dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Biết Tô Tái Tái thích ăn thịt, Luyện Đan Viện đã trực tiếp đá thầy Chu - Chu Phổ vừa được thăng chức giáo sư đi học nấu ăn.
Cố gắng áp dụng câu nói ‘muốn dành được trái tim của một người thì cần phải nắm bắt dạ dày của người đó’.
Đáng thương giáo sư Chu rõ ràng giỏi về dược thiện lại phải cay đắng học nấu ăn.
Vốn trên người luôn mang theo hương thuốc, bây giờ ngày nào cũng đều tràn ngập hương khói bếp, khiến thú vui lớn nhất của các học sinh khóa ông ấy thành…
… Đoán hôm nay thầy làm món gì ngon thông qua mùi hương trên người thầy Chu.
Không chỉ thế, bài đăng cập nhật hàng ngày của thầy Chu trên weibo trước đây là ‘hôm nay học một loại thuốc mới’, nhưng bây giờ đã trở thành ‘hôm nay học được một món ăn mới’.
Làm cho không ít fans bắt đầu nghi ngờ có phải weibo của thầy Chu bị hack không.
Giáo sư Chu khổ mà không nói nên lời: ….
Đương nhiên sau khi Luyện Đan Viện đưa ra khẩu hiệu ‘thực phẩm là ưu tiên hàng đầu của người dân’, Phù Lục Viện đã đưa ra ‘chăm sóc nhân đạo’.
Ngô Thẩm Văn trực tiếp đá Ngô Lục Lục ra và bắt ông ấy nằm vùng bên cạnh Tô Tái Tái mỗi ngày.
Nếu không thành công thì bản thân ông ấy cũng đừng quay lại.
Dù sao em trai ngu ngốc của ông ấy đã từng mất tích hơn mười mấy năm, cùng lắm ông ấy giả vờ như Ngô Lục Lục chưa từng trở về là được.
Ngô Lục Lục đáng thương: …
Kết quả thế nào ư?
Kết quả là vị giáo sư uy nghiêm của Phù Lục Viện mỗi ngày đều ngồi xổm bên ngoài cửa ký túc xá của Luyện Khí Viện, hai tay rút lại trong tay áo, cổ rụt lại, xấu hổ đáp lại những lời chào hỏi ‘thân thiết’ của học sinh Luyện Khí Viện đi tới đi lui.
“Giáo sư Ngô, hôm nay thầy tới sớm quá.”
“Thầy Ngô vẫn chưa quay về ạ? Trời sắp mưa rồi đấy.”
“Thầy Ngô?! Sắp sáu giờ rồi, thầy vẫn ở đây à? Thầy ăn cơm chưa? Nếu không… em chia cho thầy nửa cái bánh bao nhé?”
… Nếu không phải trước mặt Ngô Lục Lục thiếu cái bát vỡ, các học sinh Luyện Khí Viện đi qua đi lại sắp không nhịn được mà ném tiền cho ông ấy vì dáng vẻ đáng thương này của Ngô Lục Lục.
Chậc chậc chậc, đáng thương quá.
Mà Cổ Võ Viện vừa mới gia nhập lại càng thú vị. Các học sinh hóng drama thích nhất là vây xem hiện trường cướp người của Cổ Võ Viện.
Nhưng đều phải nhớ đứng xa xa chút.
Bởi vì Cổ Võ Viện là đánh thật, cũng cướp người thật!
Cổ Võ Viện tuân theo ‘dùng võ vi tôn’ suy nghĩ rất đơn giản.
Họ có thể ngồi ở bụi cỏ, hoặc một xó xỉnh nào đó, chỉ chờ Tô Tái Tái đi ngang qua là đột ngột nhảy ra! Tròng bao tải lên vác chạy té đi!
Sạch sẽ nhanh nhẹn! Đơn giản thanh thoát! Có thể nói là hoàn mỹ!
Đáng tiếc… đến khi thực tiễn, mọi người đều thấy số người bị thương trong Cổ Võ Viện tăng vọt.
Điều đáng sợ nhất chính là số người có quầng thâm mắt như gấu trúc đều có các giáo viên!
Điều này khiến các học sinh Cổ Võ Viện ngồi dưới bục giảng vừa phải nghiêm túc nghe giảng, lại không thể không nhìn lên trần nhà “nghe thiên thư” rất “đau khổ”.
Hết cách, nếu bạn nghiêm túc nghe giảng, gật đầu phụ họa và nhìn vào giáo viên thì đập vào mắt đầu tiên chính là đôi mắt gấu trúc của các thầy cô.
Hỏi xem có nhịn cười được hay không?
Có thể hay không?!
Một khi không nhịn cười được, cười ‘phụt’ một tiếng, đầu phấn và cọ vẽ sẽ lập tức bay tới.
Bảo đảm trốn không thoát, phải bưng cái mặt mày xám tro ngồi hết một tiết.
… Các giáo viên đánh không lại Tô Tái Tái, nhưng đánh bọn họ… vẫn dễ như chơi.
Cuối cùng không còn cách nào khác, họ vốn muốn đẩy Tiền Nguyên Nguyên đi ra ngoài…
Tiền Nguyên Nguyên sống chết không đồng ý, vì thế thậm chí còn xin nghỉ bệnh nửa tháng.
Với tình trạng bệnh: Đau tim.
[… Nhổ vào! Cái đồ không biết xấu hổ! Tưởng rằng mình là Lâm Đại Ngọc sao?!]
[Tiền Nguyên Nguyên! Uổng công các thầy trước kia còn cảm thấy em cứng đầu. Không ngờ, đúng là không ngờ, viện đang cần nhờ tới em mà em lại chạy?!]
Bạn cần đăng nhập để bình luận