Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 312

Tô Tái Tái liếc con lệ quỷ một cái rồi vừa gật đầu vừa nói: “Con lệ quỷ này trông lanh đấy, cũng tạm được.”
Tạm… tạm được?
Bách Trúc không biết rõ, nhưng Ngô Lục Lục thì lại rất rõ.
Con lệ quỷ mà Tô Tái Tái nói là “cũng tạm được” kia, muốn tiêu diệt nó thì ít nhất phải cần đến hơn một nửa số người của Huyền Học Viện mới làm được.
Thế mà nó lại…
Vẫn chỉ là “cũng tạm được” mà thôi sao?
Hơn nữa giọng nói của Tô Tái Tái cũng khá miễn cưỡng, có nghĩa là trong lòng cô cảm thấy con lệ quỷ này còn chưa xứng với chữ ‘tạm được’ đâu.
Rốt cuộc người tiểu hữu này của ông ấy lợi hại tới mức nào vậy chứ?
Ngô Lục Lục khiếp sợ tới mức choáng váng mà đôi mắt muốn quay vòng vòng luôn.
Có điều, mấy giây sau thì ông ấy lập tức chú ý về phía con lệ quỷ, ông ấy xoa xoa tay cười nói với Tô Tái Tái: “Hì hì hì, tiểu hữu, cô xem…”
Khế ước với quỷ là cái gì? Làm sao để biến nó thành quỷ theo hầu? Ngô Lục Lục không biết phải làm sao cả.
Tô Tái Tái hiểu ý của Ngô Lục Lục, cô gật đầu rồi lại chỉ về phía đứa bé quỷ đang ngồi ở dưới đất và nói: “Giúp ông cũng được thôi, thế còn con quỷ này thì sao? Lấy luôn chứ hả?”
“Hả?” Ngô Lục Lục giật mình, ông ấy có chút khó tin hỏi lại: “Ý của cô là…”
“Mua một tặng một, cái này ông cũng cầm về đi thôi.”
Tô Tái Tái hơi dừng lại một chút rồi lại nói tiếp: “Ông giữ cho mình dùng hay là cho viện trưởng Ngô, hay là cho đàn anh Ngô đều được, tùy ông đấy.”
“??? Còn có chuyện tốt như vậy luôn hả?”
Ngô Lục Lục cảm giác tối nay ông ấy tới đây không phải là để luyện tập mà là tới chia của mới đúng.
“Tiểu hữu.”
Ngô Lục Lục nghĩ tới chuyện đó thì nghiêm túc nhìn Tô Tái Tái rồi trịnh trọng nói: “Lần sau còn có gặp chuyện như thế nữa thì nhớ gọi tôi nữa nhé.”
Đến lúc đó, ông ấy cũng muốn gọi cháu trai của mình tới cùng chia.
Sau đó thì Tô Tái Tái dẫn Ngô Lục Lục và lệ quỷ đi qua một bên để ký khế ước với quỷ.
Bách Trúc nhặt máy quay phim của mình lên kiểm tra một lượt, sau khi xác nhận nó không bị hư hỏng gì thì mới đi qua ngồi xổm ở bên cạnh A Quần.
Thấy anh ta còn đang sững sờ, anh ấy vỗ bả vai của A Quần rồi hỏi: “Không sao chứ?”
Không sao?
A Quần hơi hé miệng, anh ta quay đầu nhìn về phía Bách Trúc, một hồi lâu sau mới có thể nói thành lời: “Đạo… đạo diễn Bách, chuyện ban nãy là…?!”
Tuy anh ta làm chương trình về thể loại ma quỷ kinh dị, bình thường cũng hay ra vẻ sợ hãi như những người khác, nhưng điều đó không có nghĩa là anh ta thật sự tin tưởng mấy thứ này!
Bách Trúc thấy bộ dạng này của A Quần thì nặng nề gật đầu một cái, sau đó dứt khoát ngồi bệt xuống bên cạnh, vừa vỗ vai anh ta vừa thấm thía nói: “Không sao đâu, cậu sẽ quen nhanh thôi.”
“?” Ơ kìa đạo diễn Bách ơi, anh nói vậy là có ý gì?
“Thật đấy.” Bách Trúc thấy A Quần trừng mắt nhìn mình thì vội bổ sung: “Cậu xem tôi nè, giờ tôi quá quen với mấy chuyện này luôn rồi.”
“Đạo diễn à…”
A Quần im lặng một lát rồi chầm chậm mở miệng: “Ban nãy anh chạy trốn nhanh quá trời luôn á, suýt tí nữa thì tôi không đuổi theo kịp rồi.”
“...”
Im đi! Nếu còn nói nữa thì tôi sẽ vứt cậu cho đứa bé quỷ ban nãy để nó tiếp tục “lưng tựa lưng” với cậu bây giờ!
------
Mười một giờ, nhà họ Ngô.
Bởi vì Ngô Lục Lục đột nhiên bảo muốn ra ngoài để chiến đấu trong hoàn cảnh thực tế, cho nên Ngô Thẩm Văn đã sốt ruột chờ trong phòng khách nãy giờ, mãi đến khi thấy Ngô Lục Lục bình an trở về và không sứt miếng thịt nào thì ông ấy mới yên lòng.
Có điều ông ấy hay ra vẻ lắm, bày đặt chậm rì rì ngồi lên sô pha, cầm nắp trà gạt bã trà trên chén trà rồi giả vờ ung dung hỏi: “Em về rồi đấy à?”
Ngô Lục Lục không nói tiếng nào, ông ấy ngồi vào chiếc sô pha ở bên cạnh, nhận lấy chén trà lạnh do quản gia Ngô bưng tới cho mình rồi uống một hơi sạch trơn, sau đó mới đặt chén trà lại lên bàn rồi đờ đẫn gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận