Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 230

Cô bổ sung thêm: “Mặc dù chăm chỉ học tập là chuyện tốt, nhưng cũng phải kết hợp nghỉ ngơi cho tốt mới được.”
“…” Khúc Nhiên không ngủ ngon, đàn em cũng không nghĩ thử lại một chút xem là do ai hại.
Khúc Nhiên âm thầm nhìn Tô Tái Tái một chút, cũng không biết nên nói gì.
Đêm qua, cô ấy mơ mình biến thành một cái đùi gà với lớp da được nướng giòn cháy sém thơm nức, bên trong mềm nhũn chảy nước, sau đó bị một đám ác quỷ truy đuổi, bọn nó nhất quyết muốn bắt cô ấy lại, rút xương gặm thịt.
Cô có biết là cả đêm qua cô ấy đều chạy trối chết không?
Cô ấy cảm giác như ngủ một giấc dậy, chân cũng cảm thấy đau đớn như lúc trong mơ.
“Chào buổi sáng…” Khúc Nhiên yếu ớt chào hỏi, thấy Tô Tái Tái hình như đang thu dọn đồ đạc muốn đi ra ngoài, cô ấy hỏi: “Đàn em định đi ăn sáng sao? Hay cùng đi luyện công với chị đi, sau đó chúng ta cùng đi nhé?”
Cô ấy cũng không quên bổ sung một câu: “Chị mời.”
Cô ấy nói xong, Tô Tái Tái vô cùng cảm động: “Đàn chị, chị thật là một người tốt.”
À cái này…
Thật ra cô ấy chỉ muốn ôm cái đùi của đàn em này mà thôi…
Khúc Nhiên bị dáng vẻ của Tô Tái Tái làm cho ngây người, thậm chị ngại ngùng xoa mặt, nhịn không được rơi vào tình trạng tự nghi ngờ bản thân.
Cô ấy nghe đàn em nói nhiều lần “Người tốt” như thế… Chẳng lẽ cô ấy thật sự là người tốt sao?
Khi Khúc Nhiên còn đang tự hỏi bản thân thì Tô Tái Tái nói: “Nhưng lần nào cũng để chị mời em khá ngại. Đàn chị, chị ăn gì không? Khi nào về em sẽ mang về cho chị?”
“Chuyện này sao được…” Là cô ấy muốn ôm đùi cô mà…
Khúc Nhiên xoa xoa ót mình.
Có điều cô ấy còn chưa trả lời, thì ngược lại Nhện Mặt Quỷ đang say sưa ngủ trên đầu cô ấy đột nhiên nâng một chân lên.
Một quả bóng nảy!
“Hả?” Tô Tái Tái nhìn chằm chằm về hướng Nhện Mặt Quỷ, thấy nó đang giơ một chân lên, len lén rụt người xuống.
Nó lén giấu mình trong mái tóc ngắn của Khúc Nhiên, dùng đôi mắt kép tròn tròn nhìn Tô Tái Tái.
Không, không được sao…
Không được thì thôi vậy…
Nhện Mặt Quỷ tủi thân yên lặng bỏ cái chân đang giơ lên của nó xuống.
Có điều nó mới vừa bỏ xuống đã nghe Tô Tái Tái nói: “Được mà.”
Hả? (⊙o⊙)
“Gì cơ?” Khúc Nhiên nhìn Tô Tái Tái, lúc này cô ấy mới nhận ra cô đang nhìn tới đỉnh cầu cô ấy, Khúc Nhiên cũng ngước mắt lên nhìn đầu mình.
“Nó muốn một quả bóng nảy, đàn chị, còn chị thì sao? Sữa đậu nành và bánh quẩy sao?” Tô Tái Tái nhìn Khúc Nhiên, phiên dịch lại ý của Nhện Mặt Quỷ cho cô ấy.
“À… Được! Được rồi, làm phiền đàn em rồi.” Khúc Nhiên ngơ ngác gật đầu.
Khi Tô Tái Tái đi rồi, cô ấy mới lấy lại tinh thần.
Khúc Nhiên vươn tay lấy Nhện Mặt Quỷ ở trên đầu xuống, hai tay cô ấy nâng nó lên, nhìn nó đầy ngạc nhiên, vẫn là dáng vẻ “vô cùng khiếp sợ” như cũ.
Mãi tới khi Nhện Mặt Quỷ bị ôm ngửa người ra đã không còn kiên nhẫn nữa, nó bắt đầu khua khua các chi muốn xoay người lại, Khúc Nhiên mới hoàn hồn nói: “Không ngờ đàn em còn có thể nghe hiểu được em đang nói gì!”
Thật là thần kỳ!
Nói nhảm gì đấy! Tô Tái Tái không chỉ có thể nghe hiểu nó nói gì, mà còn có thể chỉ dùng một đầu ngón tay để tiêu diệt nó!
Tóm lại là mau buông nó ra coi!
Nhện Mặt Quỷ yên tĩnh một chút rồi càng thêm ra sức giãy giụa.
Tám chi của nó khua loạn trên không trung, suýt chút nữa là thắt nút lại với nhau luôn.
“Thế nên…” Khúc Nhiên cho rằng Nhện Mặt Quỷ khua loạn các chi là đang vui mừng, cô ấy tiếp tục giữ tư thế đó nói chuyện với nó: “Hôm đó em không phải muốn đưa bóng nảy cho chị, mà là muốn chị chơi cùng em sao?”
Bất tri bất giác, Khúc Nhiên rốt cuộc hiểu ra.
Nhưng trong quá trình cô ấy hiểu được chuyện này thì Nhện Mặt Quỷ đã thuận lợi chuyển từ trạng thái giãy giụa kịch liệt qua trạng thái “đã trở thành một con nhện tàn phế.”
Được rồi, cô ấy muốn cầm nó thế này thì cứ cầm thế đi.
Nó mệt mỏi rồi, cô thích thế nào thì làm thế đấy, hủy diệt đi.
“Vậy giờ chị sẽ đưa quả bóng cho em, em tự mình chơi một lát, đợi chị về rồi chơi với em nha.” Sau khi Khúc Nhiên hiểu ra thì ôm Nhện Mặt Quỷ trở về ký túc xá. Cô ấy vừa đi vừa hào hứng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận