Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 238

Bà ấy ôm nó đi vào nhà vệ sinh, vừa đi vừa nói: “Rửa móng vuốt cho con nào.”
“???” Không phải chứ, nó chỉ dính một chút thôi mà.
Bé mèo trắng kinh hoảng, tính toán lại tỏ vẻ dễ thương để qua cửa đã thất bại.
Sau cùng, nó ghét bỏ lắc lắc móng vuốt ướt sũng đang không hề thoải mái chút nào, tức giận với bà nội Bạch một phút.
Sau khi bà nội Bạch lấy cá khô nhỏ ra, bé mèo trắng ngay lập tức từ từ duỗi thẳng người ra, quay cả người lại, rồi vui vẻ điên cuồng chạy về phía bà ấy.
Hừ, chỉ tha thứ một lần này thôi đấy!
Bé mèo trắng nho nhã cắn một miếng cá khô nhỏ, nó nằm nhoài người ra, dùng hai chân trước che đồ ăn lại, vừa ăn vừa kêu lên nho nhỏ đầy vui vẻ.
Lần sau nó sẽ nhớ kỹ, sau khi cào người sẽ cố gắng lau sạch vết máu ở trên thảm.
Ở một bên khác, Hứa Tần Nhã ôm lấy cánh tay, hoảng hốt rời đi, bà ta chạy thẳng ra lối thoát hiểm, xuyên qua lớp cửa kính, cẩn thận nhìn ra bên ngoài.
Sau khi xác định bà nội Bạch không phát hiện ra mình, bà ta cũng không ra ngoài nữa.
Hứa Tần Nhã đi giày cao gót, nhanh chóng chạy xuống tầng dưới, vừa đi vừa lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Ngữ Dung.
Đầu bên kia bắt máy, Bạch Ngữ Dung còn chưa kịp ngọt ngào gọi “Mẹ”, Hứa Tần Nhã đã ngắt ngang lời cô ta: “Ngữ Dung, bây giờ mẹ có chuyện rất quan trọng cần nói với con.”
Khựng lại một chút Hứa Tần Nhã không nhịn được mà nghiến răng nghiến lợi bổ sung: “Bà nội con lắm mưu kế thật đấy.”
Bạch Ngữ Dung nghe thấy thế thì tắt nụ cười, bước vội tới một góc khuất, quan sát trái phải.
Sau khi chắc chắn không có ai để ý tới mình thì mới nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi, mẹ kể từ từ thôi. Bà nội có chuyện gì hay sao ạ?”
[Bà ấy thì làm gì có chuyện gì được, còn đang sống khỏe sống tốt kia kìa!]
Hứa Tần Nhã ở đầu dây bên kia điện thoại nghe thấy Bạch Ngữ Dung hỏi như thế thì không nhịn được mà chửi ầm lên: [Chẳng biết con bé kia kiếm đâu ra cao da lừa mà lừa được bà cụ, chẳng hiểu mô tê ra sao nó lại dụ được bà nội con đưa luôn đồ của ông hai cho nó. Đáng ra thứ đó phải đưa cho con mới đúng chứ!]
Bạch Ngữ Dung nghe mẹ kể mà ánh mắt trở nên sắc lẻm, ngoan độc, siết chặt lấy điện thoại.
Cô ta nhấp môi không nói gì đợi Hứa Tần Nhã vừa chửi vừa kể hết chuyện xong thì mới nói: “Thôi mẹ ạ. Lúc trước ba với mẹ có tìm một căn hộ nhỏ, giờ thì… Chỉ có thể nói là con không có duyên với đồ của ông hai thôi ạ. Hay là cứ đưa cho Tiểu Tái đi ạ?”
Ngoài miệng thì nói như thế chứ trong lòng Bạch Ngữ Dung đã thầm tính xem bản thân nên tìm thời cơ trộm cái thứ ấy đi hay là nhờ Trình Ngạn Xương…
Không được, không thể nhờ Trình Ngạn Xương được.
Suy nghĩ này chỉ vừa mới dấy lên đã bị Bạch Ngữ Dung gạt ngay đi. Chuyện này càng ít người biết thì càng tốt.
Trong lòng đang tính kế đủ đường nhưng giọng điệu tủi thân của cô ta làm cho Hứa Tần Nhã nghe mà xót hết cả lòng nên bà ta vội an ủi Bạch Ngữ Dung: [Ngữ Dung, con cứ yên tâm. Thứ đó chắc chắn sẽ thuộc về con mà.]
“Thật sao ạ?” Bạch Ngữ Dung ra vẻ kinh ngạc nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười đắc ý.
Hứa Tần Nhã ở đầu dây bên kia điện thoại lại nói: [Ngữ Dung này, mẹ nghĩ kỹ lắm rồi. Thế này nhé, giờ mẹ sẽ đi mua vé bay tới thủ đô, nhân lúc con nhỏ đó chưa về nhà cũ thì mình đi lấy đồ trước. Dù sao thì ông Trần kia cũng chưa từng gặp Tô Tái Tái lần nào mà.]
“Như thế… Như thế có ổn không ạ?” Bạch Ngữ Dung tỏ vẻ do dự: “Nhỡ mà bà nội biết thì…”
[Chẳng việc gì phải sợ, mẹ gánh cho con cơ mà.] Hứa Tần Nhã nói.
“Vậy… Cũng được ạ.” Lúc này Bạch Ngữ Dung mới ra vẻ miễn cưỡng gật đầu, dừng lại đôi phút rồi nói: “Vậy sáng mai con đi đón mẹ nhé.”
[Được rồi, chờ mẹ con mình gặp nhau rồi nói tiếp.]
Hứa Tần Nhã nói chuyện với Bạch Ngữ Dung xong thì mới cúp điện thoại.
Cô chờ đó Tô Tái Tái.
Bạch Ngữ Dung bỏ điện thoại cuống, đắc ý nhìn vào khoảng không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận