Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 740

Tô Hồng Bảo không thèm nhìn quản gia lấy một cái, như thể không hề quen biết ông ta vậy.
Cậu cầm hộp gỗ rồi xoay người đến gần Tô Tái Tái, kêu một tiếng “tiểu sư thúc”, sau đó cậu mở hộp gỗ ra cho cô.
Tô Tái Tái rũ mắt xuống liếc nhìn cuốn rồi thản nhiên rời mắt đi, vẫy tay với Tô Hồng Bảo.
Tô Hồng Bảo “Bụp!” một tiếng đóng hộp gỗ lại, lui qua một bên đứng ở đó.
Quản gia luôn nhìn theo Tô Hồng Bảo chợt giật mình bởi tiếng đóng hộp gỗ, sau đó ông ta mới định thần lại. Ông ta vội vàng rời mắt đi để bình tĩnh lại.
Nhưng ông ta vẫn không khỏi liếc nhìn về phía Tô Hồng Bảo.
Tô Tái Tái thấy rõ mọi thứ: “Sao vậy? Quản gia biết bé ngỗng nhà tôi sao?”
“Hả? À, không, không biết.” Quản gia định thần lại, cười gượng nói: “Chỉ là… cảm thấy cậu ấy trông rất giống một người mà tôi từng biết.”
“À, hóa ra là vậy.” Tô Tái Tái gật đầu, dừng một chút rồi nói tiếp: “Nhưng trên đời này cũng có rất nhiều người trông giống nhau, chỉ là trùng hợp mà thôi, đúng không quản gia?”
“Đúng, đúng!” Quản gia vừa mỉm cười đáp lại, vừa không khỏi đưa tay lau mồ hôi trên trán.
Tô Tái Tái nhìn chằm chằm vào quản gia, sau khi nhìn chăm chú vài giây thì cô mới dời mắt đi, nói sang chủ đề khác: “Nhưng bây giờ khoan bàn về chuyện này đi.”
Cô dừng lại, mỉm cười nhìn Bạch Ngữ Dung rồi hỏi quản gia: “Có phải muốn đánh hay chửi là tùy tôi quyết định đúng không?”
“Đúng.”
“Ừm, thế thì tốt.” Tô Tái Tái gật đầu, nhìn Thịnh Ngạo Tình, hất cằm nói với cô ta: “Thịnh Ngạo Tình, cô đi tát cô ta đi.”
Thịnh Ngạo Tình sửng sốt, ngây người một hồi rồi mới lặp lại: “Tôi ư?”
Cô ta dừng lại rồi nhìn sang Bạch Ngữ Dung: “Tát cô ta?”
“Đúng vậy.” Tô Tái Tái lạnh lùng nói, chẳng thèm nhìn Bạch Ngữ Dung và nói tiếp: “Chỉ cần cô tát đến khi có thể thỏa mãn được tôi thì tôi sẽ xem như hôm qua chưa từng xảy ra chuyện gì cả.”
Ba Thịnh vui mừng khôn xiết khi nghe thấy vậy, ông ta nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn Thịnh Ngạo Tình và thúc giục: “Ngạo Tình ơi.”
Ông ta chỉ thiếu điều hối cô ta mau ra tay thôi.
Còn sắc mặt của Bạch Ngữ Dung và quản gia thì vô cùng khó coi.
Thấy vậy, Tô Tái Tái lại cười hỏi: “Sao vậy? Quản gia, có vấn đề gì sao?”
Tô Tái Tái không tự mình ra tay mà lại để cho nhà họ Thịnh, người thậm chí không nằm trong bốn gia tộc lớn của thủ đô ra tay, đây không phải là đang tát vào mặt của nhà họ Phụng, mà chính là vứt mặt mũi của nhà họ Phụng xuống đất để làm nhục họ.
Nhưng vì Phụng Hồng Bác, cho dù lúc này quản gia có nuốt không trôi được sự nhục nhã này thì cũng buộc phải nuốt trôi, cho nên ông ta cố gắng mở miệng trả lời: “Không, không có vấn đề gì cả.”
Ông ta thậm chí còn lùi lại một bước để nhường chỗ cho Thịnh Ngạo Tình dễ ra tay.
Vừa nãy Thịnh Ngạo Tình đã muốn dạy cho Bạch Ngữ Dung một bài học rồi, nhất là khi nãy cô ta đã bị ba Thịnh tát do Bạch Ngữ Dung, bây giờ Tô Tái Tái đưa ra yêu cầu này, đúng là đã cho cô ta một cơ hội.
Vì vậy, Thịnh Ngạo Tình đi tới và hung hăng tát liên tục vào mặt của Bạch Ngữ Dung.
Thịnh Ngạo Tình không chỉ đã tát cô ta mười mấy cái bạt tai, mà còn túm lấy tóc của Bạch Ngữ Dung và kéo thật mạnh.
Dáng vẻ dữ tợn kia càng tôn lên vẻ bất lực và đáng thương của Bạch Ngữ Dung.
Cuối cùng, đến cả ba Thịnh cũng có chút không nỡ.
Thịnh Ngạo Tình lại tát Bạch Ngữ Dung một cái nữa, sau khi hài lòng nhìn thấy khóe miệng bị nứt của cô ta đang chậm rãi chảy máu ra thì Thịnh Ngạo Tình mới lắc cái tay tê dại của mình và nhìn Tô Tái Tái, như thể đang hỏi cô đã hài lòng chưa?
Tô Tái Tái hừ cười khi thấy vậy, nhìn ba Thịnh gật đầu: “Chuyện hôm qua xí xóa hết. Các người đi đi.”
Thấy vậy, ba Thịnh không dám nói gì nữa, gật đầu cúi chào Tô Tái Tái rồi kéo Thịnh Ngạo Tình nhanh chóng rời đi.
Sau khi họ đã đi xa, Tô Tái Tái mới nhìn sang Bạch Ngữ Dung đang vô cùng chật vật, sau khi chiêm ngưỡng một hồi thì cô mới nói: “Bạch Ngữ Dung.”
Bạch Ngữ Dung mặt không cảm xúc ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt như đã tẩm độc vậy.
Nhưng Tô Tái Tái không hề quan tâm đến dáng vẻ đó của cô ta, cô vẫn mỉm cười nhìn cô ta, một lúc sau mới nói.
“Ban đầu tôi còn định tha cho cô.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận