Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 582

Chỉ trong chốc lát mà lưng của ông ta đã đẫm mồ hôi.
Quá mạnh rồi, đừng nói là giờ chỉ có một mình ông ta, cho dù có thêm mười người như ông ta thì cũng không phải là đối thủ của nó.
Cơ mà hình như con lệ quỷ này có hơi kiêng kị lá bùa đó nên cuối cùng mới không tấn công ông ta, nhưng... muốn tiến lên phía trước thì không được chắc rồi.
Tần Trác Thắng nhìn đám quỷ khí màu đen tụ tập ở cuối hành lang và bé mèo trắng đang ngồi xổm ở đó thì không dám bước đến gần nữa.
Ông ta nhìn chằm chằm bé mèo trắng, đưa tay ra sau lưng tìm kiếm tay nắm cửa, sau đó mở cửa rồi trực tiếp đi ra ngoài.
Mãi đến khi cửa phòng bệnh đóng lại, ông ta mới nhắm mắt, thở phào nhẹ nhõm.
Thấy Tần Trác Thắng ra nhanh như vậy, Bạch Văn Liên vội vàng chạy tới, vừa định mở miệng hỏi thì chợt thấy toàn thân của Tần Trác Thắng đổ đầy mồ hôi khiến ông ta giật cả mình.
Lúc này Tần Trác Thắng đã chú ý đến biểu cảm của Bạch Văn Liên, vừa lau mồ hôi trên đầu, vừa làm ra vẻ bình tĩnh nói: “Không sao.”
“Vậy... giáo sư Tần, mẹ tôi...” Bạch Văn Liên thận trọng mở lời.
“Ở đây không thấy có gì bất thường cả.” Tần Trác Thắng lắc đầu, dừng một chút rồi lại nhìn Bạch Văn Liên, nói: “Ông Bạch à, bây giờ ông dẫn tôi đến nhà ông một chuyến đi, biết đâu nguyên nhân nằm ở đó.”
“Được, được, mời thầy đi theo tôi.” Bạch Văn Liên lập tức gật đầu, làm ra động tác “Mời” rồi nhanh chóng đi về phía thang máy.
Tần Trác Thắng khẽ gật đầu, bước theo sau rồi lại nhìn thoáng qua phòng bệnh một cái, sau đó mới quay đi chỗ khác nhưng trong lòng vẫn phát sợ.
Ông ta vừa đi theo Bạch Văn Liên, vừa lấy tay sờ lá bùa vàng do vị “đạo trưởng trong núi” vẽ, tặc lưỡi một cái, cảm thấy tự tin hơn hẳn.
-----
Nhà họ Bạch.
Ngay lúc Hứa Tần Nhã đã ăn mặc tươm tất, vừa mới cầm tay vịn bước xuống cầu thang để chuẩn bị đi ra ngoài thì thấy Bạch Văn Liên đi vào nhà.
Bà ta có hơi thắc mắc tại sao chồng mình lại về vào giờ này, đang tính mở miệng hỏi thì thấy Bạch Văn Liên quay đầu nhìn về phía cửa chính, đưa tay làm động tác “mời”: “Giáo sư Tần, mời vào.”
Giáo sư Tần?
Hứa Tần Nhã có chút nghi hoặc, nhưng khi nhìn thấy Tần Trác Thắng cầm theo la bàn bước vào nhà thì tim của bà ta bỗng chốc đập thình thịch.
Hứa Tần Nhã không biết rằng lúc mà cảm xúc của bà ta dao động, nhịp tim đập nhanh thì hai hàng lỗ hõm ẩn sau tai của bà ta đã bất thình lình xuất hiện trong giây lát, rồi ngay sau đó lại biến mất không thấy tăm hơi.
Dù chỉ trong chớp mắt nhưng cũng đủ để người ta thấy rõ hai hàng lỗ hõm vốn chỉ có khoảng hai mươi cái, giờ đây đã lan tràn ra thành năm sáu nhóm.
Có lẽ là do cảm nhận được nguy hiểm, hoặc cảm ứng được điều gì đó từ cơ thể mà chúng ký sinh, tóm lại khi Hứa Tần Nhã đã điều chỉnh lại tâm trạng, cố giữ bình tĩnh mỉm cười bước xuống cầu thang thì hơn hai, ba mươi sinh vật có độ dài khác nhau nằm dưới làn da sau tai của bà ta đang cùng nhau bò xuống dưới lớp quần áo để trốn.
Từng đàn bò lúc nhúc dưới da khiến người ta nhìn thấy mà sởn gai ốc.
Nhưng đến khi Hứa Tần Nhã bước xuống bậc thang thì mọi thứ lại trở lại bình thường, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
“Giáo sư Tần?! Sao ông lại có thời gian đến nhà chơi vậy?”
Hứa Tần Nhã mỉm cười chào hỏi ông ta, dừng một lát rồi nhìn về phía chồng mình, hờn dỗi nói: “Anh cũng thật là, giáo sư Tần đến nhà mà anh lại không nói trước cho em biết một tiếng, để em còn kêu người quét dọn sạch sẽ nữa, anh xem trong nhà bừa bộn chưa kìa, xấu hổ quá đi mất.”
“Giáo sư Tần, ông có muốn uống trà không? Chị Liên! Bưng trà lại đây!” Hứa Tần Nhã không đợi Tần Trác Thắng trả lời mà trực tiếp quay sang một bên gọi.
Tần Trác Thắng vẫn đang tập trung nhìn la bàn, không ngẩng đầu lên mà chỉ cau mày nói: “Không cần, làm phiền bà giữ im lặng là được.”
Lời nói của ông ta khiến Hứa Tần Nhã có hơi sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng thì Bạch Văn Liên đã lập tức kéo bà ta sang bên cạnh mình “ây dà” một tiếng rồi nói: “Hôm nay giáo sư Tần tới nhà là có việc quan trọng, em đừng làm ồn nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận