Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 376

“Có rảnh ạ.” Tô Tái Tái thoải mái gật đầu, dừng vài giây lại nói: “Bà nội ơi, hay là để cháu về nhà thăm bà nhé?”
Chứ ngồi xe đường dài tới đâu cũng mệt mỏi lắm.
“Không sao đâu mà, vừa hay để bà… hoạt động gân cốt một chút.” Bà nội Bạch tủm tỉm bảo: “Dạo này ở mãi trong bệnh viện ngán lắm rồi, đang tính đi du lịch loanh quanh đây một chút cho thư thả. Đúng rồi, nếu bà tới thủ đô thì có thể tiện đường ghé qua nhà luôn, một công đôi chuyện.”
“Dạ.” Tô Tái Tái nghĩ ngợi một lúc, rồi nói: “Đến lúc đó, nếu bà muốn thì ở lại trong nhà cũng được.”
“Ừm, chuyện đó chờ bà tới rồi tính tiếp nhé.” Bà nội Bạch mỉm cười: “Nay là cuối tuần mà, cháu đi chơi với các bạn đi, bà không làm phiền cháu nữa.”
“Vâng, tạm biệt bà nội.” Tô Tái Tái lại nói thêm vài câu với bà nội Bạch rồi mới chịu cúp máy.
Xong xuôi, cô vừa xoay xoay cổ, vừa nghĩ tới căn nhà của nhà họ Bạch.
Xem ra trước khi bà nội tới, cô phải xử lý sạch sẽ cái thứ trong hồ nhân tạo mới được.
Phía bên kia, sau khi cúp máy, bà nội Bạch cúi đầu vuốt ve bộ lông trắng muốt của mèo con, miệng mỉm cười tâm sự với nó: “Mấy ngày nữa là chúng ta sẽ lên thủ đô thăm Tiểu Tái đó, con có vui không nào?”
Mèo trắng “meo” một tiếng đáp lời, cái đuôi bù xù phía sau lắc lư qua lại, như đang hưởng ứng lời bà nội Bạch.
“Ra vườn hoa chơi đi.” Bà nội Bạch chơi với mèo trắng một lát thì thà nó xuống đất, để nó tự đi chơi.
Còn bà ấy thì đứng dậy, tính đi dạo một vòng hóng gió.
Người ta thường nói mèo rất hiếu động, bị ôm nhiều vài giây thôi là nó sẽ thấy rất khó chịu, bí bách, nhưng chú mèo trắng mà Tiểu Tái mang về cho bà ấy lại cực kỳ ngoan.
Thậm chí, đôi khi bà nội Bạch có cảm giác như thể nó nghe hiểu được lời mình nói vậy.
Sau khi được đặt xuống đất, bé mèo trắng không rời đi ngay, mà cọ tới cọ lui chân bà ấy một hồi, sau đó quấn đuôi quanh chân bà ấy nửa vòng, quay đầu hướng về một phía nào đó “meo” một tiếng, rồi lại ngẩng đầu nhìn bà nội Bạch, “meo” thêm tiếng nữa mới chịu rời đi.
Nó giống như đứa nhỏ trong nhà nói với bà ấy “Cháu ra ngoài chơi nhé” trước khi ra khỏi nhà vậy.
Bà nội Bạch cười tủm tỉm nhìn nó rời đi, tới khi thân hình trắng như tuyết, vô cùng linh hoạt kia nhảy vào trong lùm cây rồi không thấy đâu nữa, bà ấy mới quay qua nhìn theo hướng con mèo trắng mới kêu “meo” một tiếng.
Nhưng chỗ đó vẫn y hệt như trước kia, không có cái gì không đúng hết.
Bà nội Bạch hơi nghi ngờ một chút, sau đó bà ấy đi tới phòng kính nhỏ trồng hoa để xới đất và cắt cành cho mấy chậu hoa.
Chờ bà cụ đi rồi, nữ quỷ vẫn luôn cúi đầu đứng ở một chỗ hẻo lánh, lúc ẩn lúc hiện.
Sau mấy lần như thế thì không thấy bóng dáng nó đâu nữa.
Khi nó lại xuất hiện một lần nữa, thì đã đứng bên ngoài phòng kính nhỏ trồng hoa, tiếp tục cúi đầu đứng ở một chỗ hẻo lánh để bảo vệ bà nội Bạch.
Cùng lúc đó, Hứa Tần Nhã cười xán lạn bước xuống xe.
Sau khi đứng vững, bà ta quay lại nhìn vào trong xe, vừa vui vẻ vẫy chào, vừa đau lòng nói: “Con gầy rồi, hôm nay nhất định phải nấu mấy món con thích nhiều một chút mới được.”
“Mẹ, con đi mới bao lâu đâu, sao mà gầy nhanh thế được.”
Cô ta cười yếu ớt, còn chưa thấy người, nhưng chỉ dựa vào giọng nói này đã khiến người ta phải tò mò muốn nhìn xem đó là ai.
Ngoài Bạch Ngữ Dung ra thì còn có thể là ai chứ?
Cô ta chậm rãi xuống xe, đứng thẳng dậy, trong chớp mắt cho dù là những người giúp việc đã chăm non cô ta từ nhỏ tới lớn ở nhà họ Bạch cũng không khỏi sửng sốt.
Cô chủ… Đẹp hơn trước rồi?
Bạch Ngữ Dung nhìn nét mặt sửng sốt của mọi người vì vẻ đẹp của cô ta, đắc ý cong môi, lúc này mới vươn tay ra chủ động khoác tay Hứa Tần Nhã, nhỏ giọng nói: “Mẹ, chúng ta đi tôi, con về thăm bà nội, lần này về con có mua đồ bổ cho mọi người.”
“Con bé này, con xin phép nghỉ về nhà đã là món quà tốt nhất rồi, còn mang quà làm gì nữa.” Hứa Tần Nhã hờn dỗi, vỗ vỗ nhẹ lên tay Bạch Ngữ Dung, nói.
“Con hiếu kính mọi người là chuyện đương nhiên mà.” Bạch Ngữ Dung cười trả lời, đầu hơi nghiêng qua, dựa vào người Hứa Tần Nhã.
Hành động của Bạch Ngữ Dung khiến Hứa Tần Nhã yêu thương xoa tóc cô ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận