Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 167

Giáo sư Bành nhìn vết thương đỏ trên đầu ngón tay, vô cùng kích động đưa tới trước mặt viện trưởng Lý nói: “Viện trưởng, là luyện khí cao cấp. Ông hãy xem đường lằn này nè, hãy xem lực tấn công mà nó tạo ra.”
“Ừ ừ.” Viện trưởng Lý cũng vô cùng kích động, sau đó ông ấy cũng thò tay ra sờ lên tường. Rồi cũng bị giật cho một cái và vội vàng rụt tay lại, sau đó, ông ấy cùng với giáo sư Bành đứng cười ngây ngô.
“…” Hai thầy ơi, hai người đang làm gì vậy hả?
Ngô Hạo cạn lời, không biết phải nói gì với hai người này nữa.
Cũng may là vào lúc này đột nhiên có một tiếng ‘keng, keng’ của máy móc cùng với tiếng la hét của con gái truyền tới từ đằng trước.
Thế nên mới có thể dừng lại hành động ‘ngây thơ’ của hai người giáo sư lớn tuổi này, đoàn người tiếp tục đi về phía trước.
Chờ tới khi đoàn người tới gần cửa phòng ký túc xá của Khúc Nhiên thì đã bước ra khỏi luồng khói đen, tầm nhìn đã rõ hơn.
Nhìn lại sau lưng, luồng khói đen vẫn còn đang tụ tập ở đó, không hề có dấu hiệu tan biến, khói đen cuồn cuộn di chuyển nhưng dường như không dám tiến về phía trước, cứ như là có một tấm chắn vô hình đang chặn chúng nó lại.
Hoặc là chúng nó đang sợ hãi thứ gì đó.
Đám người viện trưởng Lý chỉ cảm thấy hiện tượng này thật kỳ lạ nhưng không để ý lắm, họ nhanh chóng bước tới căn phòng đang truyền ra tiếng động, vừa mới tới cửa phòng thì đã thấy Khúc Nhiên đang lảo đảo lùi bước ra khỏi phòng, trong ngực đang ôm một thứ gì đó.
May là Ngô Hạo nhanh chóng đỡ được Khúc Nhiên, không thì cô ấy đã ngã ngửa xuống đất rồi.
Có điều bộ dạng bây giờ của Khúc Nhiên cũng chẳng tốt chút nào, không chỉ trên mặt bị khói ám đen thui mà toàn thân đều có không ít vết thương nhỏ.
Giống như là bị một vũ khí mỏng như cánh ve cứa qua vậy.
“Cẩn thận.” Ngô Hạo đỡ Khúc Nhiên, sau khi xác định được cô ấy có thể đứng vững được thì mới tò mò nhìn thứ đang được cô ấy ôm trong ngực.
Còn chưa kịp nhìn kỹ là gì thì viện trưởng Lý và giáo sư Bành đã đẩy Ngô Hạo sang một bên, lo lắng nhìn Khúc Nhiên hỏi: “Bạn học Khúc, em không sao chứ?”
Quan trọng nhất là đồ mà em vừa mới luyện được ra có bị làm sao không hả?
“Hở?” Lúc này Khúc Nhiên mới nhìn ra rõ bọn họ là ai, cô ấy ngạc nhiên hỏi: “Viện trưởng Lý, giáo sư Bành, sao hai thầy…”
Lời đang nói của Khúc Nhiên đột nhiên dừng lại, cô ấy quay đầu nhìn về phía ngoài hành lang phòng ký túc xá, dù xung quanh đây có khói đen dày đặc cũng không thể che giấu được những vết chém trên tường và ván cửa, cô ấy giật mình: “Đây là… sao ở đây lại biến thành như thế…”
“Không sao đâu, không sao đâu.” Viện trưởng Lý xoa xoa hai tay, hai mắt ông ấy sáng rực lên nhìn thứ ở trong tay Khúc Nhiên nói: “Mấy cái này chỉ là chuyện nhỏ, học viện sẽ tự bỏ tiền ra sửa chữa.”
Nghe ông ấy nói như vậy, Khúc Nhiên lập tức yên tâm ngay.
Viện trưởng Lý và giáo sư Bành xoa tay và cười “hề hề” với Khúc Nhiên: “À thì... Bạn học Khúc à, mấy thứ mà trò rèn xong ấy... Có thể cho thầy xem thử không?”
Không chỉ có hai người họ mà ngay cả Ngô Hạo và mấy thành viên còn lại của Lục Bộ cũng vô cùng kích động.
Khúc Nhiên cũng hào hứng không kém, cô ấy gật đầu “vâng” một tiếng, sau đó đặt thứ đang cầm trong tay lên mặt đất.
Sau khi bảo mọi người lùi lại một chút, cô ấy mới nhỏ giọng giải thích: “Mọi người cẩn thận nhé, nó hơi dữ đó.”
“Dữ hả? Dữ càng tốt mà!” Viện trưởng Lý nhìn chằm chằm vào món đồ đó, ông ấy vừa cười ha ha vừa liên tục gật đầu, nhìn qua không khác gì kiểu ông bà cưng chiều con cháu vô tội vạ, hơn nữa còn là mấy đứa cháu phá như giặc.
Thứ mà Khúc Nhiên đặt trên mặt đất là một quả cầu đen thui bóng loáng, nhìn kỹ còn có thể thấy được những hoa văn chìm có màu đỏ đen.
Đường kính của nó tầm mười centimet, mới nhìn qua thì chưa thấy nó có chỗ nào độc lạ cả.
Thành viên của Lục Bộ đứng một bên hơi thiếu kiên nhẫn, trong lúc người này vừa định nói cái gì thì hai mắt của Khúc Nhiên đột nhiên sáng ngời, lập tức vươn tay ý bảo mọi người “mau nhìn kìa”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận