Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 178

Nhìn cái gì mà nhìn!
“Đàn em ơi, nó... nó ngoan hơn rồi nè.” Khúc Nhiên không quan tâm Nhện Mặt Quỷ đang ngoài lạnh trong nóng, cô ấy duỗi tay, dè dặt sờ chỗ gần mắt kép của nó.
Nhện Mặt Quỷ chỉ vờ kiêu ngạo hếch đầu lên chứ không hất tay Khúc Nhiên ra, như thể đang nói “thích làm gì thì làm đi”, điều này làm cô ấy vô cùng vui vẻ.
Khúc Nhiên vừa vuốt ve Nhện Mặt Quỷ vừa nói với Tô Tái Tái.
“Đúng thế.” Tô Tái Tái gật đầu: “Chắc là nó cảm nhận được sự hiền lành dịu dàng của đàn chị nên mới quyết định trao thân gửi phận cho chị đó.”
???
Dùng từ kiểu gì lạ vậy trời.
Nhện Mặt Quỷ chỉ dám nói thầm trong bụng chứ không dám để lộ sự bất mãn của mình lên mặt.
Khúc Nhiên cũng không biết phải đáp lại lời này của Tô Tái Tái như thế nào, cô ấy chỉ đành phải cười ha ha rồi nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Đàn em à, đều là nhờ hạt ngọc quỷ mà em cho chị đó. Đúng rồi, không phải em nói là em muốn ăn cua cà ra hay sao? Tối nay chị mời em ăn món cua xào cay nhé, chị biết một chỗ ở gần đây bán món này ngon lắm đó.”
Nghe tới ăn thì Tô Tái Tái vui vẻ ngay: “Được ạ, cảm ơn đàn chị.”
“Ừ.” Khúc Nhiên gật đầu, rồi lại nói tiếp: “Em vừa đi đâu về à? Hay là em về phòng nghỉ ngơi một chút đi. Để chị dọn lại phòng một chút rồi chị qua gọi em đi sau nhé?”
Khúc Nhiên nói xong còn cười gượng một cái, nghiêng người cho Tô Tái Tái nhìn tình trạng căn phòng của mình bây giờ đang như một bãi chiến trường: “Bạn cùng phòng của chị hai ngày nữa sẽ quay lại, chị phải dọn xong sớm mới được.”
Tô Tái Tái thấy phòng ký túc xá của Khúc Nhiên loạn xà ngầu như bãi rác thì hơi nhướng mày, sau đó liếc Nhện Mặt Quỷ một cái.
Nhện Mặt Quỷ bị liếc sợ đến mức vội vàng núp người sau lưng Khúc Nhiên.
“Vâng, thế chị cố lên nhé.” Tô Tái Tái gật đầu với Khúc Nhiên, vừa định xoay người quay về phòng mình thì nghe tiếng cô ấy gọi lại.
“À đúng rồi đàn em ơi.”
“Sao ạ?”
“Hôm nay, sau khi chị luyện khí thành công thì viện trưởng Lý, giáo sư Bành và người của Lục Bộ đã tới. Chuyện em đưa hạt ngọc quỷ cho chị, nhờ đó mà chị mới có thể luyện khí thành công…”
Khúc Nhiên còn chưa nói xong thì Tô Tái Tái đã vội vàng xoay người lại, vừa nắm chặt lấy tay cô ấy vừa đung đưa qua lại: “Đó đều là công của một mình đàn chị, xin chị đừng đổ qua cho em nhé.”
“Hả?” Khúc Nhiên đơ người ra.
Đổ? Đổ thừa?
Hình như có gì đó sai sai ở đây thì phải?
“Khụ khụ. Ý của em là…” Tô Tái Tái giả vờ ho khụ một tiếng rồi cười híp mắt nhìn Khúc Nhiên nói: “Chúc mừng đàn chị luyện khí thành công, sau này nhờ chị quan tâm chăm sóc em nhiều hơn nhé.”
Nói tóm lại là cái tội phá hủy tài sản chung của trường học thì chị cứ ôm mình chị đi là được rồi.
Nếu như sau này trường học mà có bắt đền tiền sửa chữa thì đừng tìm cô nhé.
Tiền chi tiêu để mua đồ ăn cho thú cưng trong nhà đã phải tốn nhiều lắm rồi…
“Chị hiểu rồi.” Khúc Nhiên nhìn vẻ mặt ‘chân thành’ của Tô Tái Tái, im lặng một lát rồi mới gật đầu nói.
Sau đó cô ấy cũng cười nói lại với Tô Tái Tái: “Chị cũng xin nhờ em sau này nhớ quan tâm chỉ dạy chị nhiều hơn nhé.”
Bốn chữ ‘quan tâm chỉ dạy’ vô cùng thật lòng.
Một bên khác, sau khi Tần Trác Thắng lén lút nhận lấy lá bùa của Đạo Trưởng Trong Núi xong thì nhanh chóng cất giấu ở trong người, sau đó lại làm ra vẻ bình thường như chẳng có gì xảy ra cả rồi đi về nhà.
Vừa về tới nhà, ông ta nhanh chóng khóa cửa lại rồi mới chạy về phía phòng làm việc của mình.
Vào trong phòng làm việc, ông ta cũng không quên khóa chốt cửa lại, sau đó cảnh giác nhìn ra ngoài cửa sổ, đóng cửa sổ và kéo kín rèm cửa lại, sau khi kiểm tra cẩn thận kỹ lưỡng, bảo đảm không có chỗ nào bị hở thì mới run rẩy từ từ lấy lá bùa vàng từ trong lồng ngực ra.
Phía góc của lá bùa bị hư hỏng một chút, trên lá bùa cũng còn đất cát chưa được lau kỹ, thậm chí những nét chữ trên lá bùa cũng có nhiều chỗ bị đứt quãng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận