Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 668

….Đúng đó, nói không chừng… Tô Tái Tài còn ước gì như vậy đâu.
Ánh mắt Hứa Tần Nhã đờ đẫn, nước mắt chầm chậm từ khóe mắt rơi xuống. Bà ta há miệng, nhưng lại không nói được lời nào.
Phụng Hồng Bác trầm tĩnh nhìn bà ta, ánh mắt dần dần lạnh lẽo, giơ dao phẫu thuật trong tay lên, chuẩn bị giải phẫu.

Âm thanh thủy tinh vỡ khiến Khúc Nhiên và Đại Vi bỗng dừng động tác lại, cùng nhau nhìn về phía Tô Tái Tái.
Vừa đúng lúc nhìn thấy Tô Tái Tái giữ nguyên động tác “cầm cốc”, lông mày nhíu lại đứng ở đó, không hề cử động.
“?” Khúc Nhiên thấy vậy, sau khi đưa mắt nhìn nhau với Đại Vi, rồi lại nhìn Tô Tái Tái một lần nữa, nghi hoặc gọi một tiếng: “Tiểu Tái?”
“Hả?” Tô Tái Tái kinh ngac hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn hai người.
Sau khi thấy hai cô ấy lộ vẻ nghi hoặc và lo lắng, mới cúi thấp đầu nhìn xuống dưới chân, sau khi hiểu ra thì ngồi xổm xuống, chuẩn bị nhặt mảnh thủy tinh lên.
Vừa giơ tay vừa nói: “Xin lỗi, xin lỗi, vừa thất thần một cái.”
Khúc Nhiên và Đại Vi thấy vậy “Ấy?!” một tiếng, “Cẩn thận coi chừng bị thương” mấy chữ này còn chưa kịp nói, Tô Tái Tái vừa đưa tay ra liền cau mày, nhanh chóng rụt tay về.
Cô cúi đầu nhìn, ngón trỏ trên bàn tay phải bị rạch một vết khoảng hai milimet.
Máu tươi bỗng tuôn ra, nhỏ lên đất mấy giọt.
“Ấy! Chảy máu rồi!” Thoáng cái Đại Vi nhảy lên, miệng lẩm bẩm: “Băng cá nhân! Băng cá nhân”, rồi đi khắp phòng tìm kiếm.
Còn Khúc Nhiên thì đứng lên, kéo Tô Tái Tái sang một bên, bảo cô đứng xa đống thủy tinh kia ra một chút.
Nhện Mặt Quỷ cũng nhảy từ trên đầu Khúc Nhiên xuống, ngoan ngoãn bắt đầu thu dọn đống thủy tinh vỡ.
Vốn định rút giấy ăn ấn lên cầm máu cho Tô Tái Tái trước.
Nhưng lại phát hiện làm thế nào máu cũng không ngừng chảy, chẳng mấy chốc đã nhuộm đỏ cả tờ giấy.
Thấy vậy Khúc Nhiên cũng không nhịn được mà nhíu máy, người trước nay chưa từng nổi giận như cô ấy, khi quay đầu nhìn Đại Vi, ngữ khí cũng trở nên nóng vội hơn: “Tiểu Vi, tìm thấy chưa?”
“Đang tìm đang tìm!” Đại Vi đang tìm kiếm nên không quay đầu, vẻ mặt nóng vội: “Tớ nhớ là hòm thuốc để ở đây mà!”
“Ầy, không tìm thấy thì đừng lãng phí thời gian nữa.” Khúc Vi nhíu mày: “Bọn mình đến phòng ý tế, hoặc là tìm nhóm thầy Chu.”
Vừa dứt lời Đại Vi liền vui mừng vì tìm được hòm thuốc, vừa hét “tìm được rồi”, vừa quay đầu sang.
Đợi đến khi nhìn tờ giấy nhuốm máu trong tay Khúc Nhiên, cô ấy cũng giật cả mình, nhanh chóng bôi thuốc cho Tô Tái Tái.
Hai người làm một lúc lâu, mới miễn cường cầm được máu.
“Tiểu Tái, vừa nãy sao em lại thất thần thế?” Đại Vi thở phào nhẹ nhõm rồi mới nhìn Tô Tái Tái: “Bình thường em không phải người bất cẩn như vậy.”
“Hả?” Tô Tái Tái vốn đang dán mắt nhìn chằm chằm lên tay nghe thấy vậy, hoàn hồn nhìn cô ấy, trầm mặc một lát rồi mới cười phụ họa: “Đúng vậy.”
“Về sau em sẽ cẩn thận hơn.”
“Đúng vậy, đúng là em phải cẩn thận hơn.” Khúc Nhiên phụ họa.
Tô Tái Tái mỉm cười không nói gì.
Chỉ cau mày lại, cảm thấy trong lòng ngột ngạt, khiến người ta phiền não.
Ngày hôm sau, nhà họ Phụng.
Bạch Ngữ Dung chuẩn bị ra ngoài, đi được nửa đường liền gặp Phụng Hồng Bác cũng chuẩn bị đi ra ngoài, cô ta lập tức đứng lại, ngọt ngào gọi một tiếng “ông nội”.
Phụng Hồng Bác đáp lời, nhìn qua.
Khi bốn mắt nhìn nhau, nụ cười ngọt ngào trên mặt Bạch Ngữ Dung lại bỗng nhiên đông cứng bên khóe miệng, thậm chí trong đáy mắt bất giác lộ ra một tia sợ hãi.
Sau khi ánh mắt của Phụng Hồng Bác lóe lên, vừa chớp mắt liền nở nụ cười yêu thương: “Ngữ Dung, chào buổi sáng. Sớm thế này cháu đã ra ngoài rồi à?’
“À… vâng.” Bạch Ngữ Dung vội cười một cái: “Tối qua cháu vừa quen một người bạn mới, hẹn hôm nay cùng ra ngoài uống trà…”
“Bạn mới à, đi đi, đi chơi vui nhé.” Phụng Hồng Bác cười ha ha gật đầu: “Công ty có chút việc, ông nội đi trước làm việc, không nói với cháu nữa nhé.”
“Vâng… ông nội đi thong thả ạ.”
Phụng Hồng Bác lại cười gật đầu, ý cười hơi thu lại rồi nhanh chân bước đi.
Khi đi ngang qua người Bạch Ngữ Dung còn mang theo một cơn gió nhẹ, khiến cho Bạch Ngữ Dung lén khịt khịt mũi.
Chờ đến khi Phụng Hồng Bác ngồi lên xe rời đi, cô ta mới thôi nhìn, rồi dần dần lộ ra vẻ mặt suy nghĩ xâu xa.
Nếu như cô ta ngửi không nhầm, vừa nãy trên người Phụng Hồng Bác tản ra mùi…máu tươi?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận