Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 597

“Vâng.” Bạch Ngữ Dung gật đầu, cô ta nhìn quanh một chút rồi quay qua cười nói với Phụng Hồng Bác: “Ông nội, cháu đi gọi Tiểu Cảnh.”
“Ừ.” Phụng Hồng Bác cười ha hả gật đầu.
Lúc Bạch Ngữ Dung xoay người đi lên phòng Phụng Cảnh, nụ cười trên mặt cô ta nhạt đi, vẻ mặt có chút nuối tiếc.
Thật đáng tiếc!
Vốn dĩ cô ta còn đang chờ mong nhìn thấy vẻ mặt của Mễ Nhã khi nhìn thấy mình, không ngờ…
Hầy, sao không đợi tới khi Mễ Nhã dùng đủ mọi cách lấy lòng cô ta rồi mới xảy ra chuyện chứ?
Khiến cô ta mừng hụt một phen.
Khi Bạch Ngữ Dung nghĩ tới đây, đôi mắt xoay chuyển, nhìn về phía Phụng Cảnh, nụ cười trên mặt lại trở nên tươi tắn, cô ta gọi một tiếng: “Tiểu Cảnh.”
Đáng tiếc Phụng Cảnh nhìn thấy mặt Bạch Ngữ Dung không tức giận, thậm chí chỉ hơi mở to mắt nhìn cô ta một cái, hừ lạnh rồi quay đầu đi.
Bạch Ngữ Dung giả vờ như không nhận ra thằng bé không vui, vẫn như cũ mỉm cười nói với Phụng Cảnh: “Chúng ta cần phải lên máy bay rồi, đi nhanh thôi nào.”
Nói xong cô ta vươn tay ra muốn kéo cánh tay Phụng Cảnh.
Nhưng cô ta còn chưa chạm tới đã bị thằng bé né đi, giọng nói chói tai vang dội vọng tới: “Đừng đụng vào tôi!” Thằng bé cầm cái bánh kem nhỏ quăng về phía Bạch Ngữ Dung.
Tuy rằng Bạch Ngữ Dung né rất nhanh nhưng vẫn bị bánh kem đập trúng bả vai, có một ít bơ dính lên quần áo.
“Cậu!” Bạch Ngữ Dung cẩn thận nhìn quần áo bản thân bị làm bẩn, vẻ mặt nhanh chóng thay đổi, trừng mắt nhìn thằng bé.
Còn lâu Phụng Cảnh mới sợ cô ta, thằng bé hung dữ trợn mắt nhìn lại, sau đó chạy xuống chỗ Phụng Hồng Bác.
Để lại một mình Bạch Ngữ Dung đứng tại đó.
Cô ta cau mày lấy khăn tay ẩm lau vết bơ trên vai, sau khi ra sức lau sạch sẽ cô ta mới xoay người đi về.
Cô ta vừa đi vừa chửi thầm trong lòng.
… Đồ tạp chủng, mày chờ đó cho tao.
Quãng đường đi đủ để Bạch Ngữ Dung quản lý tốt biểu hiện trên mặt của mình, khi cô ta lần nữa đứng trước mặt Phụng Hồng Bác, vẻ mặt đã giống như bình thường: “Ông nội, chúng ta đi thôi.”
“Được!” Phụng Hồng Bác cười gật đầu, cúi đầu vỗ vỗ Phụng Cảnh đang nhào vào trong lòng mình, nói: “Tiểu Cảnh, chúng ta đi nào!”
Lúc này Phụng Cảnh nghe lời đứng dậy, đắc ý liếc mắt nhìn Bạch Ngữ Dung, sau đó dẫn đầu chạy ra ngoài trước tiên.
Phụng Hồng Bác nhìn theo Phụng Cảnh, nhắc nhở thằng bé: “Chạy chậm một chút”, sau đó mới quay qua nhìn vệ sĩ, ra hiệu cho anh ta đuổi theo, đừng để thằng bé mải chơi vô ý té ngã.
Lúc này ông ta mới đứng dậy sóng vai đi cùng Bạch Ngữ Dung.
Trên đường đi, ông ta còn nhìn thoáng qua bả vai Bạch Ngữ Dung, cười ha hả nói: “Tiểu Cảnh làm à?”
Bạch Ngữ Dung không nói chuyện, ngược lại ngượng ngùng cúi đầu vén tóc ra sau tai, nhỏ giọng nói: “Không có gì ạ, Tiểu Cảnh không quá thích cháu, chắc chắn là lỗi của cháu.”
Nói xong cô ta lén lút nhìn Phụng Hồng Bác một chút, cách thức nói chuyện lấy lùi làm tiến, hy vọng vẫn có thể đạt được hiệu quả giống như trước kia.
Đáng tiếc Phụng Hồng Bác không phải Hứa Tần Nhã và Bạch Văn Liên.
Sau khi ông ta nghe Bạch Ngữ Dung nói vậy, gương mặt từ ái, khẽ gật đầu một cái, nói: “Cháu có thể nghĩ được như vậy thì tốt lắm. Bây giờ hai đứa vẫn chưa quen thân, chờ cháu ở với Tiểu Cảnh một thời gian ngắn nữa, ông tin hai đứa sẽ ở chung hòa thuận.”
Bạch Ngữ Dung cảm thấy thất vọng, trên mặt vẫn cười, gật đầu đáp: “Vâng, cháu biết rồi, ông nội.”
Xem ra vị trí của cô ta trong lòng Phụng Hồng Bác vẫn không sánh bằng Phụng Cảnh.
Cũng đúng, nói thế nào đó cũng là người đứa cháu độc nhất, là người nối dõi nhà họ Phụng mà!
Khi Bạch Ngữ Dung đang cảm thấy thất vọng thì Phụng Hồng Bác lại lấy một cái thẻ màu đen ra, đưa tới trước mặt cô ta: “Cháu cầm đi.”
“Ông nội?” Bạch Ngữ Dung ngạc nhiên nhìn Phụng Hồng Bác, không dám nhận.
“Cầm đi.” Phụng Hồng Bác cười ha hả nhét cái thẻ đen vào tay Bạch Ngữ Dung, vỗ vỗ vai cô ta rồi nói: “Khi nào máy bay hạ cánh thì cháu đi dạo phố, mua quần áo.”
Ông ta dừng lại một chút rồi nói thêm: “Nhớ kỹ dẫn theo vệ sĩ, bảo vệ an toàn cho cháu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận