Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 147

Nhưng chẳng mấy chốc cậu ấy đã bị chuyện trước mặt làm phân tán sự chú ý, tiếp tục thương lượng với tổ đạo diễn.
“Thế này… Chúng tôi cũng nào dám cho các cô các cậu đi vào quá sâu đâu đúng không nào?”
Đạo diễn thấy tình thế trước mặt như thế lại nói: “Hay như thế này đi, mọi người chỉ quanh quẩn ở ngoài thôi nhé, được không? Đi từ căn nhà đầu tiên tới căn nhà số ba mươi thôi được không?
Hơn nữa, chúng tôi nâng tiền công lên gấp năm lần. Chỉ cần các cô các cậu đồng ý thì giờ tôi sẽ bổ sung luôn một bản hợp đồng điện tử nữa.”
Nghe thế mà không động tâm thì là giả đấy. Miêu Đại Yên nhìn về phía Vệ Cát cùng với Khúc Nhiên, muốn nghe xem ý kiến của hai người như thế nào.
Dù sao thì… Con người tồn tại cũng cần kiếm cơm mà.
Hơn nữa, chỉ thăm thú bên ngoài thôi… chắc là không có việc gì đâu đúng không?
Không thể không nói, trong lòng Miêu Đại Yên lẫn Vệ Cát đều đã bắt đầu mong đợi chút may mắn.
Chỉ có mỗi Khúc Nhiên là nhất quyết không đồng ý như trước: “Không được, quanh quẩn ngoài rìa cũng không thể nào đảm bảo chắc chắn an toàn được. Một khi đã dây dưa thì cực kỳ phiền phức.”
Có khả năng đến cả Huyền Học Viện cũng bó tay không có cách nào.
Đạo diễn bất đắc dĩ nhìn về phía chị Hà.
“Vậy thế này đi, Tiểu Nhiên à, sáu lần nhé, sáu lần có ổn không?” Chị Hà nhìn ánh mắt của đạo diễn, nhỏ giọng thương lượng với Khúc Nhiên.
Lúc trước chương trình Huyền Linh sư cũng không chọn Khúc Nhiên, vì có chị Hà đề cử nên mới cho cô ấy một cơ hội.
Vậy nên mỗi tháng, cô ấy mới kiếm được một khoản kha khá như thế. Tính ra chị Hà có ơn tri ngộ với Khúc Nhiên.
“Em…” Khúc Nhiên có hơi do dự. Cô ấy còn chưa nói xong đã bị Phương Hiểu Tuyết - người mà nãy giờ không nói tới một lời chỉ đứng ở một bên cắt ngang.
“Ôi nào, sáu lần là quá tốt rồi còn gì nữa. Mọi người còn muốn làm sao đây? Nói nữa nói mãi thì cũng lắm ở ngoài này quan sát là được chứ gì? Mọi người làm rùm beng lên quá rồi đấy.”
Phương Hiểu Tuyết nói tới đây còn liếc mắt nhìn sang Khúc Nhiên rồi mới chậm rì rì nói tiếp: “Làm người í… không nên quá tham lam đâu nha.”
Khúc Nhiên nghe thấy thế thì nhíu mày.
Đạo diễn và chị Hà thấy chuyện đang phát triển không đúng hướng cho lắm, hơn nữa giờ cũng đã đến nơi nên không tìm được người nào tới cứu cục diện này cả nên nhanh tay nhanh chân tới trấn an từng người một.
Nói hết nửa ngày thì mới thuyết phục được bốn người họ.
"Được thôi." Miêu Đại Yên gật đầu, nhìn rồi nói với ba người khác: "Có tổng cộng ba mươi căn, tôi và Cậu Vệ mỗi người sẽ khám phá thêm một căn, vậy chúng ta phân chia như thế nào đây? Ai sẽ đi khám phá những tòa bên trong cùng nhất nhỉ?"
Chú ấy nghỉ một chút rồi nhìn về phía Phương Hiểu Tuyết nói: "Nếu không thì để cho Hiểu Tuyết?"
"Tại sao lại là tôi? Dựa vào đâu chứ?!" Phương Hiểu Tuyết nghe thế thì lập tức chột dạ đáp trả, lúc nói cô ta còn liếc mắt về phía Khúc Nhiên rồi nói thêm: "Tại sao anh không nói những người khác đi ấy?"
"Bởi vì chỉ có cô tích cực muốn tham gia nhất trong bốn người chúng ta, rõ ràng cô cũng nói cô đã tính trước kỹ càng, đưa cho cô phần quan trọng nhất của chương trình cũng là chuyện đương nhiên rồi. Nói không chừng đến lúc chương trình này được phát sóng cô lại có thêm mấy trăm ngàn fan thì sao?"
Vệ Cát khoanh hai tay trước ngực, trả lời Phương Hiểu Tuyết bằng lời lẽ châm chọc.
Thấy hai người họ sắp cãi nhau, đạo diễn vội vàng lớn tiếng nói: "Bốc thăm! Bốc thăm! Chúng ta bốc thăm để quyết định đi!"
Cách giải quyết như thế mới khiến hai người họ tạm thời không tranh cãi với nhau nữa.
Sau khi tiến hành quá trình bốc thăm, Miêu Đại Yên và Vệ Cát sẽ thám hiểm từ số 1 đến số 15, Phương Hiểu Tuyết từ 16 đến 23 mà Khúc Nhiên lại là bảy ngôi biệt thự trong cùng nhất.
"Ái chà... Tạm được." Phương Hiểu Tuyết không quá vừa lòng với kết quả như thế này, nhưng nghĩ tới Khúc Nhiên là người xui xẻo nhất thì lại vui vẻ.
Thậm chí còn đắc ý nhìn về phía cô ấy, trên mặt tỏ vẻ vô tội: "Khúc Nhiên, cố lên nha! Tỉ suất người xem tập tiếp theo có bùng nổ hay không phải nhờ cô cả rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận