Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 591

“Ơ?” Bác sĩ Lâm sửng sốt, sau khi lắc đầu thì không nói thêm gì nữa, chỉ tiếp tục đỡ chị Liên đuổi theo Tô Tái Tái.
Cái gia đình này thật đúng là lắm chuyện mà.
Lúc Tô Tái Tái mới vừa đẩy cửa ra, mèo trắng còn tưởng là có người xấu tới nữa, thế là nó ngồi xổm trong góc hành lang nối với phòng bệnh rồi nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
Chờ đến khi thấy rõ người tới là Tô Tái Tái, ánh mắt sắc lẹm đến mức muốn giết người của bé mèo con lập tức thay đổi ngay, nó cụp tai nhìn cô, sau đó “meo” một tiếng nghe siêu tội nghiệp, như thể đang nói “sao bây giờ chị mới tới”.
Cùng lúc đó, lá chắn vô hình được tạo thành từ quỷ khí sau lưng của bé mèo trắng lập tức biến mất, hành lang tối tăm chợt sáng sủa hơn lúc trước một ít.
Tô Tái Tái bước nhanh vào phòng bệnh, một lá bùa trắng lao vút ra từ giữa hai ngón tay của cô, nó xoay hai vòng giữa không trung sau đó bay thẳng về phía bà nội Bạch.
Lá bùa ngừng lại và không ngừng xoay tròn trên mắt của bà ấy, cuối cùng biến thành một con chim ruồi. Nó hót hai tiếng, vỗ cánh nghiêng đầu nhìn bà nội Bạch đang ngủ say.
Giây tiếp theo, nó chợt hót vang rồi cúi người chui vào trong mắt của bà ấy, tiếp theo hình như là do đã bắt được gì đó, nó không ngừng vỗ cánh lùi lại, cuối cùng kéo ra một cụm khí đen.
Chim ruồi chọn một góc độ thích hợp rồi hất văng cụm khí đen không ngừng vặn vẹo kia lên không trung, sau đó há mỏ đớp lấy nó rồi nuốt vào trong bụng.
Đến lúc này, bác sĩ Lâm và chị Liên mới tới ngoài cửa.
Chim ruồi thấy có người sống tới gần thì hót vang một tiếng rồi lượn một vòng quanh phòng, cuối cùng mới biến thành lá bùa trắng ngoan ngoãn núp vào, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
“Ủa?” Bác sĩ Lâm đi theo chị Liên vào phòng rồi buông bà ấy ra, anh ấy nhìn chung quanh phòng bệnh một lần, sau đó không nhịn được nhìn thoáng ra bên ngoài cửa sổ đang đóng chặt, vẻ mặt lấy làm lạ.
Kỳ quái… Rõ ràng anh ấy mới vừa nghe được tiếng chim hót mà ta?
Lúc này hô hấp của chị Liên mới dịu lại, bà ấy ngẩng đầu lên muốn nói gì đó với Tô Tái Tái - người đang đứng ở mép giường nhìn trân trân vào bà nội Bạch, nhưng nào ngờ chị Liên chỉ mới vừa hé miệng thì lại thấy ngón tay của bà nội Bạch hơi nhúc nhích.
“Trời đất ơi!” Chị Liên lập tức vỗ lên người của bác sĩ Lâm đang đứng bên cạnh, vui mừng nói: “Bác sĩ Lâm! Tay… tay của bà cụ nhúc nhích kìa!”
“Cái gì?!” Bác sĩ Lâm nghe xong lập tức chạy sang nhìn bà nội Bạch, khi phát hiện tay bà ấy có cử động thật thì vội vàng bắt đầu thăm khám.
Tô Tái Tái lùi về sau hai bước nhường đường cho anh ấy, sau đó tiếp tục suy tư.
Nếu cô không nhìn nhầm, con sâu từ khí đen ban nãy chính là oán trùng - thứ được hình thành do oán khi tích tụ lâu ngày.
Có thể tới phòng bệnh của bà nội Bạch, lại có oán khí lớn như vậy, nói thật ngoài Hứa Tần Nhã ra thì cô không nghĩ ra được người nào khác.
Nhưng oán trùng khác với oán khí, nó rất khó ngưng tụ thành hình.
Tô Tái Tái dời tầm mắt sang chỗ khác, cô nhìn chằm chằm con lệ quỷ ngoan ngoãn đứng trong góc nãy giờ, sau khi nói với chị Liên một câu “tôi đi vệ sinh một xíu” xong thì ôm bé mèo trắng xoay người đi ra ngoài.
Không đợi chị Liên kịp gật đầu, một cơn gió lạnh buốt đột nhiên thổi ngang qua làm bà ấy giật nảy mình.
Chị Liên sững sờ trong giây lát, nhìn hành lang trống rỗng không một bóng người, bà ấy ấp úng nói: “...Trong phòng bệnh cũng có nhà vệ sinh mà.”
Vừa hay lúc này bác sĩ Lâm cũng quay đầu nhìn về phía chị Liên, bà ấy thấy thế thì vội tập trung lực chú ý, cẩn thận nghe bác sĩ Lâm dặn dò.
Ước chừng hơn mười phút sau, chờ Tô Tái Tái trở về, bà nội Bạch đã dần tỉnh táo lại, mà chị Liên thì ngồi ở bên giường bệnh cẩn thận đút bà ấy uống nước.
Về phần bác sĩ Lâm, lúc này anh ấy đang mỉm cười đứng một bên nhìn cảnh này.
Thấy người bệnh có chuyển biến tốt đẹp thì người làm bác sĩ như anh ấy đương nhiên sẽ vui rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận