Thần Thoại Chi Hậu

Chương 94: Cái kia phi thuyền ta muốn

"Lợi hại, ngươi chẳng những có thể dùng chân nguyên hóa lưỡi đao, chân nguyên còn có thể ngưng luyện hỏa diễm."
Chung Trì đi tới không nhịn được khen một tiếng.
Hắn cảm giác mình cái danh đệ nhất cao thủ này có chút hữu danh vô thực, đệ nhất cao thủ chân chính hẳn là Đinh Hoan mới đúng.
Tiên thiên cường giả cũng có vài người, chân nguyên hóa lưỡi đao hắn cũng có thể làm được. Nhưng chân nguyên ngưng hỏa, chỉ sợ chỉ có Đinh Hoan là người duy nhất đi?
Vừa rồi hắn tuy đối kháng chính diện Yêu Long, nhưng người thật sự gây cho Yêu Long một kích trí mạng lại là Đinh Hoan.
Đinh Hoan cười cười, hắn không nói rõ lý do.
Chỉ cần là tu sĩ gien, cho dù là Tiếu Cường hoặc An Đông Áo trước kia bị hắn thủ tiêu, chỉ cần hắn bằng lòng dạy, những điều này đều có thể học được.
"Nơi này còn có một con Cự Tinh, thực lực rất mạnh."
Kỳ Tâm Nguyệt nhanh chóng nói ra.
Lúc trước nàng suýt nữa đã bị Cự Tinh phát hiện, cho nên biết Cự Tinh lợi hại.
Đinh Hoan khoát tay ngăn lại, "Con Cự Tinh kia bị thương không nhẹ hơn con Yêu Long này, chúng ta quang minh chính đại tiến vào phòng tuyến."
Đúng như lời Đinh Hoan nói, trong phòng tuyến tuy vẫn còn rất nhiều Hung thú, bất quá đều là một đám ô hợp.
Không cần Đinh Hoan ra tay, Chung Trì dễ dàng chém giết.
Với năng lực của Chung Trì, đám hung thú này không có chút uy hiếp nào.
"Xem ra Cự Tinh và Yêu Long đều bị thương, hung thú ở đây chắc là không có đầu lĩnh."
Đinh Hoan nhìn đám Hung thú thưa thớt nói.
Ba người chạy tới sân bay phòng tuyến Đạt Khách, Đinh Hoan phát hiện chiếc máy bay mình dừng ở giữa sân không thấy, hắn có chút mắt tròn mắt dẹt.
Đám hung thú này có trí lực cũng không đến mức có thể lái được máy bay chiến đấu của hắn chứ?
Hắn nhớ trước khi đi, còn đóng kỹ cửa khoang máy bay. Chỉ cần không phải Hung thú cấp bốn trở lên đến phá hỏng, máy bay sẽ không sao cả.
"Không ổn rồi, con gái ta chắc là đã tới."
Chung Trì nhìn xuống mặt đất có một giờ chữ dùng sơn quét, lập tức liền lo lắng.
Rõ ràng con gái hắn tới để tìm hắn, kết quả lại gặp phòng tuyến bị phá.
Đinh Hoan vỗ vai Chung Trì:
"Lão Chung à, ông xem lớp sơn này chắc là vừa quét chưa bao lâu, thậm chí trên đó còn không có dấu chân của Hung thú, thì biết con gái ông đến sau khi Hung thú rút đi, con bé chắc chắn không có việc gì.
Có khi máy bay của ta là con bé lấy đi."
Lời này của Đinh Hoan thật sự là không đoán sai, máy bay của hắn đúng là Hàn Kỳ và Ngụy Đại Thái lái đi.
Trước đó Hàn Kỳ, Ngụy Đại Thái, Chung Đại Vi ba người mang theo một người bị trọng thương một mực trốn ở trong lũy thép.
Bọn họ tận mắt nhìn thấy Đinh Hoan lái máy bay tới, sau đó chính tai nghe được Cự Tinh gầm thét.
Theo bọn họ suy đoán, Đinh Hoan chắc chắn đã bị Cự Tinh thủ tiêu.
Sau đó bọn họ không ngờ tới, toàn bộ Hung thú giống như không có tổ chức bình thường, nhanh chóng tan đi.
Tổng cộng số Hung thú ở sân bay phòng tuyến Đạt Khách cũng không quá mười con, lúc này chỉ cần không ngốc thì bọn họ tự nhiên biết phải làm thế nào.
Dưới sự dẫn đầu của Hàn Kỳ, mấy người đi đến vị trí máy bay chiến đấu Đinh Hoan để lại.
Chắc chắn không có Hung thú đến, Chung Đại Vi còn dùng sơn viết một giờ chữ, là để tưởng nhớ cha cô.
Trước khi đến cô đã biết cha mình không còn, đến đây chỉ là để nhớ cha, không ngờ gặp phải phòng tuyến bị phá.
Ba người mang theo Tề Đồng đang trọng thương, không chút hoang mang mở máy bay chiến đấu của Đinh Hoan rồi rời khỏi sân bay phòng tuyến Đạt Khách.

Vào thời điểm ba người Đinh Hoan đến sân bay phòng tuyến Đạt Khách, chiếc máy bay chiến đấu động cơ đơn CY 03 này đã đậu trên sân bay cục An Toàn.
"Đinh Hoan về rồi."
Lão Ty Trưởng Chu Cần Giang khi thấy chiếc máy bay này hạ cánh liền lập tức đứng lên.
Trên thực tế, khi biết chiếc máy bay này đi vào không phận Hoa Hạ, hắn đã biết.
Bởi vì không dưới một cuộc điện thoại tới hỏi thăm tin tức về chiếc máy bay vô pháp liên hệ của bọn họ, hắn đều trả lời, đây là người của cục An Toàn trở về.
Chỉ có hắn biết rõ, không phải người của cục An Toàn trở về mà là Đinh Hoan trở về.
Hắn không nói những tin tức này cho người khác biết, chỉ là muốn giữ Đinh Hoan ở lại cục An Toàn.
Chỉ là người khác liên lạc không được, hắn cũng không liên lạc được với chiếc máy bay này, nên dứt khoát mang ghế ra ngồi chờ ở sân bay.
Nhưng trong lòng lại nghĩ Khúc Y không khéo lại trở về thành phố Di Lăng, bằng không trông thấy Đinh Hoan trở về, Khúc Y hẳn là vui mừng biết bao nhiêu.
"Ty trưởng Chu!"
Hàn Kỳ vừa ra khỏi máy bay đã kêu lên một tiếng.
Nếu không phải chiếc máy bay động cơ đơn này của cục An Toàn, cô căn bản không về được.
"Sao lại là cô? Lão sư Đinh Hoan đâu?"
Chu Cần Giang nghi hoặc hỏi.
Hàn Kỳ nói, "Lão Ty Trưởng, ông đây là không hoan nghênh chúng tôi trở về sao?"
Chu Cần Giang phản ứng lại, vội nói, "Dĩ nhiên là hoan nghênh, hơn nữa còn nhiệt liệt hoan nghênh."
"Lão Ty Trưởng, Tề Đồng bị thương không nhẹ, cần tranh thủ thời gian đưa đi chữa trị."
Hàn Kỳ vội nói.
"Tề Đồng cũng về rồi? Chu Cần Giang sững sờ, vội vàng sai người đi tiếp Tề Đồng xuống.
Chờ đưa mọi người vào trong rồi, hắn mới có cơ hội hỏi lại lần nữa, "Lão sư Đinh Hoan đâu?"
Hàn Kỳ im lặng, trong lòng Chu Cần Giang chùng xuống.
Quả nhiên, Hàn Kỳ nói, "Chúng tôi trông thấy lão sư Đinh Hoan hạ cánh máy bay, sau đó trông thấy ông ấy tiến vào phòng tuyến, về sau nghe được tiếng Thú Vương phòng tuyến gầm thét, rồi sau đó liền không có tin tức gì nữa".
Đến đây thì mọi người hiểu rõ chuyện gì xảy ra, Đinh Hoan hẳn là đã chết ở phòng tuyến rồi.
Chu Cần Giang thở dài, ngay cả tin vui cứu được người đệ tử Tề Đồng mà ông yêu thích cũng không khiến ông vui lên nổi.
Ông có chút hoài nghi, việc Hung thú trên toàn cầu hành quân im ắng như vậy có thể liên quan đến Đinh Hoan.
Trong sân bay phòng tuyến Đạt Khách, tâm trạng của Đinh Hoan rất bình thường, máy bay bị người khác lái đi, hiện tại muốn về Hoa Hạ chỉ sợ phải mất nhiều thời gian.
Càng tệ hơn là, không có nửa tin tức gì về Khúc Y.
"Chúng ta chỉ cần ra khỏi khu này, chắc là có thể liên lạc được với bên ngoài."
Chung Trì thấy tâm tình Đinh Hoan không tốt, chủ động lên tiếng.
Nơi này bị Hung thú phá hủy đến mức không còn gì, tất cả thiết bị mạng lưới hữu tuyến, vô tuyến đều đã sớm bị phá tan tành, muốn liên lạc được với người khác thì phải rời khỏi những nơi bị Hung thú chiếm đóng trước đã.
Đinh Hoan trầm mặc nói, "Lão Chung, ông biết nhân loại hành lang phòng tuyến bị công phá có ý nghĩa gì không?"
Chung Trì trầm mặc, việc này ông cũng nên biết, có nghĩa là cả Phi Châu đều là thiên hạ của Hung thú.
Có thể khẳng định rằng, ở giữa Phi Châu và Châu Á cũng có một phòng tuyến mới dựng lên.
Vậy thì sao? Từ nơi này đi đến chỗ giao nhau giữa Phi Châu và Châu Á cũng không phải chuyện một sớm một chiều.
Đinh Hoan đang nghĩ xem có nên cứ thế đi về hay không thì tầm mắt bỗng rơi vào một vết tích trên mặt đất phía xa.
Đây là Phong Nhận Thuật gây ra sao?
Đinh Hoan mấy bước đã tới bên cạnh vết tích này, không cần cúi người kiểm tra, hắn cũng biết đây chắc chắn là Phong Nhận Thuật đánh ra.
Không phải do hắn đánh, mà dựa vào sự hiểu biết của hắn về Phong Nhận Thuật, người có thể dùng Phong Nhận Thuật đánh ra loại dấu vết này chỉ có thể là Khúc Y.
Nhìn dấu vết Phong Nhận Thuật này thì thấy, Khúc Y không hề bị thương.
Hơn nữa đạo đao gió này còn đánh từ trên cao xuống thấp, rõ ràng là lúc Khúc Y chém ra đạo đao gió này, người đang ở trên máy bay.
Nghĩ đến đây, Đinh Hoan cuối cùng cũng nhẹ lòng.
Đây là tin tốt duy nhất khi đến được hành lang phòng tuyến của loài người, ít nhất Khúc Y không sao.
Chỉ mong Phương Sùng và Lữ Tử cũng không sao, hắn cũng không giúp được gì, tiếp theo hắn muốn chuẩn bị để nâng cao thực lực của mình.
Dù là con Cự Tinh kia hay Yêu Long, đều cho Đinh Hoan cảm giác nguy hiểm sâu sắc.
Mối nguy lớn hơn nữa là, đám nhị đại ngốc tử của liên minh gien rất có thể sẽ dẫn tới cường giả ngoài hành tinh.
"Đinh Hoan, anh định quay về hay tìm cách sửa lại thiết bị vô tuyến, truyền tin về?"
Chung Trì thấy Đinh Hoan không tiếp tục xem xét mặt đất, mới hỏi.
Đinh Hoan nói, "Lão Chung, ông có biết chiếc phi thuyền ngoài hành tinh bảy năm trước hiện giờ ở đâu không?"
"Ở đảo Bioko."
Chung Trì đáp.
"Sao lại ở đó?"
Đinh Hoan nghi hoặc nhìn Chung Trì, không phải hắn không tin Lão Chung, mà đem phi thuyền ngoài hành tinh đặt ở đảo Bioko có chút không hợp lý.
Chung Trì hừ một tiếng, "Còn không phải do cái lão Châu Mỹ Sử Xương Nghĩa, phi thuyền đúng là bị đánh rơi ở gần đó, theo lẽ phải là phải vận chuyển đến Yến Kinh hoặc Phổ Hải.
Nhưng Sử Xương Nghĩa, con cáo già kia nói, phi thuyền muốn vận chuyển là phải mở ra, như thế sẽ khiến bộ phận linh kiện chủ chốt bị hư hao, không có lợi cho việc nghiên cứu.
Thế là hắn kiến nghị liên bang xây nhà bảo tàng ngoài hành tinh liên bang trên đảo Bioko, cất giữ phi thuyền và mấy thứ trên phi thuyền trong bảo tàng. Bây giờ tôi mới hiểu, cái con cáo này muốn chuyển phi thuyền về Châu Mỹ. Từ đảo Bioko vận chuyển về Châu Mỹ có bao nhiêu thuận tiện? Nếu về Yến Kinh hoặc Phổ Hải thì làm sao hắn chở đi được.
Mà hắn cũng không thể lén lút đi nghiên cứu."
"Đảo Bioko, bây giờ chắc là bị Hung thú chiếm đóng rồi đúng không?"
Đinh Hoan hỏi.
Sau khi phòng tuyến hành lang loài người bị phá, đừng nói đảo Bioko, cả Phi Châu đều bị Hung thú chiếm đóng.
"Còn cần phải hỏi sao, cái phòng tuyến này đã xảy ra vấn đề rồi, hiển nhiên là bị Hung thú chiếm đóng."
Chung Trì thở dài.
Đinh Hoan không chút do dự nói ra, "Lão Chung, chúng ta đi đảo Bioko, sau đó đi sửa một cái chiếc phi thuyền kia, chiếc phi thuyền kia ta muốn."
Dù thế nào, phi thuyền này cũng không thể để Sử Xương Nghĩa cái tên tiểu nhân kia có được.
"Được."
Chung Trì không chút do dự liền đồng ý.
Những người khác đối với giá trị nghiên cứu của phi thuyền vô cùng để ý, Chung Trì có thể là nửa điểm cũng không thèm để ý.
Phi thuyền bị Đinh Hoan cầm lấy đi thì tốt hơn nhiều so với để cho tên tiểu nhân Sử Xương Nghĩa cầm lấy.
Lúc Đinh Hoan đám người đi đến đảo Bioko, Đại Hán Dịch Học viện của Hoa Hạ lại nổi danh.
Bây giờ trong thập đại học viện của Lam Tinh, nổi tiếng nhất không phải là Chân Vũ học viện xếp thứ nhất cũng không phải là Hành Tinh học viện thứ hai, mà là Đại Hán Dịch Học viện thứ mười.
Hành lang phòng tuyến của nhân loại bị phá, tên tuổi của Đại Hán Dịch Học viện lại càng ngày càng vang dội.
Theo trào thú toàn cầu rút đi, danh tiếng của Đại Hán Dịch Học viện lại càng nổi nhất thời không ai sánh bằng.
Chủ yếu là bởi vì Đại Hán Dịch Học viện xuất hiện hai nhân vật nổi tiếng, đó chính là Phương Sùng và Athy.
Hai người đều bởi vì có công tại hành lang phòng tuyến của nhân loại, trở thành học sinh có được hàm vị Hộ Tinh Quốc Tế.
Từ khi thành lập thập đại học viện Lam Tinh đến nay, đây là trường hợp duy nhất.
Hơn nữa có người dự đoán trong bảng xếp hạng thập đại học viện Lam Tinh mới, Đại Hán Dịch Học viện rất có thể sẽ thăng hạng lên trước ba.
Lý Uyển Nhiên đi vào Đại Hán Dịch Học viện, nhìn khắp nơi đều là sách báo tuyên truyền Phương Sùng và Athy, trong lòng không hiểu có một loại cảm giác chua xót. Athy là ai? Nàng Lý Uyển Nhiên mới là thân truyền đệ tử của Đinh Hoan có được hay không.
"Xin chào, xin giúp tôi tìm một người tên là Phương Sùng."
Đứng ở phía ngoài cửa chính của Đại Hán Dịch Học viện, Lý Uyển Nhiên cũng chỉ có thể thông qua người bảo vệ để tìm Phương Sùng.
"Cô là ai?"
Nghe nói là đến tìm Phương Sùng, người bảo vệ lập tức liền cảnh giác nhìn Lý Uyển Nhiên.
Bây giờ đến tìm Phương Sùng và Athy thật sự là quá nhiều, người không rõ lai lịch tuyệt đối không cho vào.
"Ta tên là Lý Uyển Nhiên, cùng Phương Sùng cùng nhau từ đại học Vũ Giang đi ra."
Lý Uyển Nhiên cố gắng để ngữ khí của mình ôn nhu một chút...
Bạn cần đăng nhập để bình luận