Thần Thoại Chi Hậu

Chương 174: Không bình yên Đạo Tu giới

Sáng sớm hôm sau, Diêm Mai tinh thần sảng khoái thu dọn lều vải, đi đến chỗ Đinh Hoan:
"Đinh đại ca, hôm nay ta tuyệt đối sẽ không gây trở ngại, tốc độ của ngươi cứ yên tâm."
Đinh Hoan cười hỏi:
"Tu vi của ngươi đến cấp bậc nào rồi?"
Diêm Mai gãi đầu, có chút lúng túng nói:
"Ta đến từ nhân gian, trong nhà tuy có chút tiền nhưng cũng không mua được công pháp tốt, chỉ luyện một bộ Chính Dương quyết khá bình thường. Bây giờ vẫn còn trong giai đoạn Thông Mạch luyện khí."
Đinh Hoan nghe vậy lập tức hứng thú:
"Có thể kể cho ta nghe quá trình tu luyện của ngươi được không?"
"Ờ..."
Diêm Mai nghe Đinh Hoan hỏi thì hơi sững sờ.
Thực lực của Đinh Hoan mạnh hơn hắn nhiều, chắc hẳn rất rõ về tu luyện, sao còn hỏi hắn làm gì?
Nhưng vì Đinh Hoan đã hỏi, hắn liền đáp:
"Thì cứ luyện tinh hóa khí thôi, ta hiện giờ đang trong giai đoạn luyện tinh hóa khí, chờ tới Trúc Cơ. Ta gia nhập Song Hồn tông cũng là vì Trúc Cơ đấy.
Ta nghe nhiều người nói, tương lai một người có thể đi xa tới đâu là dựa vào giai đoạn Trúc Cơ của người đó.
Nếu như căn cơ không vững, dù tư chất cao hơn nữa, thành tựu cũng có hạn."
Đinh Hoan nghe vậy, trong đầu như có một quả cầu thông tin phát nổ, vô vàn kiến thức ùa về.
Luyện tinh hóa khí, luyện tinh hóa khí...
Đúng, luyện tinh hóa khí chính là giai đoạn luyện khí và Trúc Cơ, Thông Mạch cũng là một khâu trong luyện khí. Giai đoạn đúc căn cơ có vô số thủ đoạn.
Mỗi người có ngộ tính và tư chất khác nhau, nên lựa chọn phương thức Trúc Cơ cũng khác nhau.
Căn cơ càng vững chắc thì giới hạn trưởng thành trong tương lai càng cao.
Càng nghĩ, Đinh Hoan càng có nhiều ý tưởng về việc đúc căn cơ. Các loại kiến thức cùng trải nghiệm từ kiếp trước cứ thế hòa trộn vào nhau.
Cùng với những năm tháng đã qua, một thứ gì đó tựa hồ muốn bùng nổ.
Đinh Hoan thở dài một hơi, giờ phút này trong lòng chỉ có vui mừng.
Hắn mừng vì mình không tùy tiện Trúc Cơ, không giống Lão Lục, đến đâu cũng chỉ nghĩ tới Trúc Cơ.
Rõ ràng tối hôm qua Lão Lục lại thất bại khi Trúc Cơ.
Chính vì hắn vẫn chưa Trúc Cơ, nên mới có vô hạn khả năng.
Một khi đã Trúc Cơ, độ cao trưởng thành trong tương lai sẽ bị hạn chế bởi cách hắn Trúc Cơ.
Đã vậy, sao hắn còn phải tìm kiếm kinh nghiệm Trúc Cơ và thủ đoạn Trúc Cơ của người khác làm gì? Tại sao hắn không tự tìm con đường Trúc Cơ riêng cho mình?
Chỉ có cái phù hợp với bản thân mới là tốt nhất và đạt được thành tựu cao nhất.
Giờ khắc này, Đinh Hoan bỗng khâm phục Triêm Trường Cảnh của Triêm gia thuộc Tứ Hướng Tinh Lục Triêm.
Tên này hẳn là đã hiểu rõ tầm quan trọng của việc đúc căn cơ riêng, nên mới có thể bước vào tầng thứ cao hơn, khai sáng ra cảnh giới Mây Đan.
Bất quá, tên này rõ ràng không có kiến thức nội tình thu được từ quyển da sau khi trải qua, cũng không có nhiều kinh nghiệm liên quan đến luyện tinh hóa khí.
Dù hắn khai sáng cảnh giới Mây Đan thì thực lực vẫn không có gì thay đổi lớn, tựa như mặt nạ không vẽ được xương.
Chính vì vậy, Triêm Trường Cảnh lại không phải là đối thủ của Đinh Kỳ.
Chỉ khi đúc thành căn cơ viên mãn, mới đến bước luyện khí hóa thần, thai nghén chân đan chi đạo.
Gã Cung chấp sự kia chắc là Trúc Cơ viên mãn, mong muốn thai nghén chân đan, cho nên mới khát khao Ngưng Tinh trúc.
May mà thứ này không rơi vào tay gã, bằng không sau này chính hắn còn phải đi tìm kiếm.
Diêm Mai không biết Đinh Hoan đã thông suốt con đường phía trước, vẫn tiếp tục giải thích:
"Người phàm giới như bọn ta muốn đúc thành căn cơ, nhất định phải tìm một tông môn tốt..."
Đinh Hoan vỗ vai Diêm Mai:
"Sau này chúng ta phải tăng tốc độ đi đường, công pháp ta không truyền cho ngươi, ngươi có công pháp của mình rồi.
Vả lại, sau này ngươi gia nhập tông môn cũng sẽ có công pháp mới. Ta sẽ truyền cho ngươi một thần thông độn hành cấp tốc, gọi là Cực Ảnh độn..."
Diêm Mai nghe xong mừng rỡ, vội vàng cảm tạ.
"Hoan Ca, ta có thể học ké một chút không?"
Lão Lục xen vào một câu. Đinh Hoan gật đầu:
"Đương nhiên được, ngươi với Diêm Mai cùng nhau học."
"Ngươi, ngươi... Biết nói chuyện?"
Diêm Mai nhìn chằm chằm Lão Lục, lắp ba lắp bắp.
Hắn nghe nói giới đạo tu có yêu thú biết nói chuyện, nhưng việc một yêu thú biết nói xuất hiện bên cạnh khiến hắn kinh hãi.
Lão Lục đắc ý vô cùng, nhưng lại từ tốn đáp:
"Đồ nhà quê, bản thánh đã biết nói từ lâu, chẳng qua không muốn nói mà thôi."
"Phải, phải..."
Diêm Mai thậm chí quên cả việc Đinh Hoan sắp dạy hắn độn thuật.
Tử Hà cốc.
Nơi này tuy gọi là cốc nhưng thực ra là một dãy núi. Chủ phong Tử Hà phong càng là một nơi nổi danh có linh nguyên lớn của giới đạo tu.
Trong giới đạo tu có vô số tông môn, thực lực của Tử Hà cốc chỉ có thể miễn cưỡng xếp vào hàng trung bình.
Thực lực này không tương xứng với địa bàn mà Tử Hà cốc đang chiếm giữ.
Những năm gần đây, Tử Hà cốc không có đệ tử nào xuất sắc, ngày càng xuống dốc.
Liễu Âm Châu mang theo sáu người trở về, trong lòng rất hổ thẹn.
Khi đi, nàng dẫn theo một vị chấp sự và bốn đệ tử.
Lúc trở về, chấp sự không còn, đệ tử cũng chỉ còn một người.
Mà cuối cùng chỉ chiêu nạp được năm người mới.
"Liễu trưởng lão, người đã về rồi."
Liễu Âm Châu vừa tới cổng tông môn, trưởng lão Cổ Sa đang phụ trách canh phòng lập tức tiến lên chào hỏi.
Liễu Âm Châu hổ thẹn nói:
"Ta có lỗi với tông môn, lần này mang đệ tử đi ba người, chấp sự cũng mất. Số đệ tử chiêu nạp thì thương vong quá nửa."
Ngoài dự liệu của Liễu Âm Châu, Cổ Sa lại không hề tỏ ra ngạc nhiên, cứ như đã sớm biết chuyện này:
"Liễu trưởng lão, người đã mất rồi thì thôi, ngươi mau đi gặp tông chủ đi."
Liễu Âm Châu sững người một hồi lâu mới nhìn Cổ Sa:
"Giả trưởng lão, sao ngươi có vẻ không ngạc nhiên thế? Ta đâu có gửi tin về?"
Cổ Sa thở dài một tiếng:
"Thực tế, các ngươi trở về được bảy người đã là tốt hơn rất nhiều tông môn rồi.
Ngươi có biết không, lần này các tông môn đi nhân gian chiêu nạp đệ tử đều gần như toàn quân bị diệt. Chỉ có số ít tông môn có người trở về, mà số đó cũng chỉ vài người."
"À..."
Liễu Âm Châu kinh ngạc thốt lên.
Dù đã đoán lần này các tông môn đi nhân gian chiêu nạp đệ tử sẽ tổn thất nặng nề, vì tên Hàn Bạt và cái nuốt chân cương quá sức quỷ dị, Nhưng khi thực sự nghe được tin này, nàng vẫn thấy chấn động.
Cổ Sa lại thở dài:
"Đối với Tử Hà cốc chúng ta, việc người trở về đã là tin tức tốt nhất trong khoảng thời gian này rồi."
"Sao vậy?"
Liễu Âm Châu cảm thấy bất ổn.
Cổ Sa nói:
"Trước đó tông chủ bị trọng thương, trưởng lão hộ pháp Phổ Quân cũng bị người ám toán ngã xuống."
"Cái gì?"
Liễu Âm Châu cảm thấy lòng mình run lên. Đây là Tử Hà cốc sắp diệt vong sao? Tông chủ bị trọng thương, trưởng lão thứ nhất bị giết?
"Ngươi mau đi gặp tông chủ đi, tình hình tông chủ có thể gắng gượng đến đâu cũng khó nói."
Cổ Sa giọng u ám.
Không cần Cổ Sa nói thêm, Liễu Âm Châu đã điều khiển phi thuyền xông vào tông môn, thẳng tới Tử Hà phong.
Khi Liễu Âm Châu đi, Cổ Sa nói với Mạc Họa Bình:
"Sư phụ ngươi đi gặp tông chủ rồi, số người mới này ngươi đưa đến chỗ Đàm trưởng lão đi."
"Vâng."
Mạc Họa Bình trong lòng cũng lo lắng, sư phụ nàng từng nói giới đạo tu không hề yên bình như vẻ bề ngoài.
Giờ đây hai trụ cột của tông môn đều muốn sụp đổ, vậy Tử Hà cốc còn tương lai không?
"Tông chủ..."
Còn chưa đến nơi tông chủ dưỡng thương, Liễu Âm Châu đã vội vàng kêu lên.
Đối với Liễu Âm Châu, người nàng tin tưởng nhất ở Tử Hà cốc chính là tông chủ Cổ Mạch.
Nếu không phải Cổ tông chủ năm xưa đưa nàng vào Tử Hà cốc, đừng nói đến việc trở thành trưởng lão tông môn, có khi nàng còn không sống được tới ngày nay.
"Là Âm Châu về rồi sao?"
Cổ Mạch cất giọng mệt mỏi.
Liễu Âm Châu xông vào phòng, thấy tông chủ Cổ Mạch nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, khí tức uể oải, thậm chí mang theo cả chút tử khí nhàn nhạt.
Hốc mắt Liễu Âm Châu đỏ lên, nàng không ngờ tông chủ lại bị thương nặng đến thế.
"Mọi người ra ngoài đi, Âm Châu ở lại."
Cổ Mạch nói với nữ tử đang đợi bên cạnh.
Nữ tử kia vội vàng cúi đầu đáp:
"Vâng."
Sau khi chào Liễu Âm Châu, nàng mới lui ra khỏi phòng.
"Ta nghe nói lần này các tông môn đi nhân gian chiêu nạp đệ tử đều mất gần hết, ta cứ nghĩ các ngươi cũng vậy, không ngờ người lại có thể trở về."
Giọng Cổ Mạch có chút xúc động.
"Tông chủ, ta có lỗi với tông môn, mang đi ba đệ tử mất cả ba, cả chấp sự cũng mất.
Chỉ mang về được năm người mới và đệ tử đi cùng ta Mạc Họa Bình."
"Ai dà, như vậy cũng là tốt rồi."
Cổ Mạch thở dài.
"Tông chủ, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với người và trưởng lão Phổ vậy? Vì sao người bị thương nặng đến vậy? Sao trưởng lão Phổ lại mất?"
Liễu Âm Châu hỏi dồn.
Cổ Mạch thở dài:
"Lần này các tông môn giới đạo tu đến nhân gian chiêu nạp đệ tử, số người còn sống trở về không đến một phần mười, chuyện này khiến toàn giới đạo tu chấn kinh.
Liên minh tông môn đạo tu ngay lập tức triệu tập tất cả các tông môn đến Chân Uẩn đạo thành hội họp, bàn biện pháp giải quyết..."
Liễu Âm Châu giờ mới hiểu, bọn họ đã gặp Hàn Bạt, nhưng đã được Đinh Hoan hóa giải.
Các tông môn khác có thể không có cách nào hóa giải, nhưng có trưởng lão tông môn có thủ đoạn bí truyền, trước khi chết dùng huyết tế truyền tống tin tức trở về.
"Hiệp thương mấy ngày cũng không có kết quả gì, minh chủ liên minh các tông môn đạo tu đột nhiên nhận được tin tức cường giả giới phi thăng đến, hắn vội đi nghênh đón cường giả giới phi thăng.
Ta muốn lưu ở đạo thành Chân Uẩn cũng không có ý nghĩa gì, dứt khoát mang theo trưởng lão Phổ Quân về trước tông môn.
Cũng chính là trên đường trở về, chúng ta bị người phục kích, cuối cùng mang người cơ hồ toàn bộ bị giết, chỉ có ta trọng thương trở về."
Nghe Cổ Mạch nói, Liễu Âm Châu toàn thân giật mình, nàng đoán được sự tình tuyệt đối không đơn giản như vẻ ngoài.
Quả nhiên Cổ Mạch tiếp tục nói:
"Ta chỉ sợ không thể kiên trì được nữa, Âm Châu, ngươi là trưởng lão ta coi trọng nhất. Ta hy vọng sau khi ta đi, ngươi có thể tiếp nhận ta đảm nhiệm chức Tông chủ tử Hà cốc.
Vị trí của tử Hà cốc quá mức ưu việt, mà lực lượng của tử Hà cốc lại không xứng, đây là chỗ ta luôn lo lắng."
Liễu Âm Châu ngẩn người, nàng đảm nhiệm Tông chủ? Điều này sao có thể?
"Không được, Tông chủ, tu vi của ta quá kém, hơn nữa chút tài mọn của ta sao có thể đảm nhiệm chức Tông chủ?"
Liễu Âm Châu vội vàng cự tuyệt.
Cổ Mạch ho khan một hồi lâu, lúc này mới thở dốc nói:
"Âm Châu, chỉ có ngươi nhìn vấn đề tương đối dài xa. Nếu bàn về tu vi, trong tông môn ai có tư cách đảm nhiệm Tông chủ?
Cho nên người ta chọn làm Tông chủ nhất định phải có tầm nhìn, còn phải có chút tâm cơ, có thể ứng phó với nguy cơ tử Hà cốc gặp phải, đây không phải chuyện dễ dàng.
Những kẻ dòm ngó tử Hà cốc, không có ai là kẻ yếu, mà tử Hà cốc lại yếu nhất, khụ khụ... Ngươi quả thực là kém một chút, nhưng hiện tại đối với tử Hà cốc mà nói không có người nào tốt hơn. Trước mắt, chỉ cần tử Hà cốc không có quyết tâm thì sẽ bị Niết Diệt trong dòng sông lịch sử, ta không cam tâm."
Nghe vậy, trong đầu Liễu Âm Châu bỗng nhiên hiện lên một người, nàng thốt lên:
"Tông chủ, ta biết một người, tuyệt đối có khả năng gánh vác vị trí Tông chủ tử Hà cốc chúng ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận