Thần Thoại Chi Hậu

Chương 637: Tổ đội đào mệnh

Chạy ra mấy chục trượng, dường như cảm thấy không có chuyện gì, đám tu sĩ vừa rồi liều mạng chạy trốn bất giác muốn dừng lại.
Ngay lúc này, từ sâu trong trận hộ thuẫn bỗng nhiên trồi ra mấy trăm rễ cây đen kịt, chúng cuốn hết đám tu sĩ đang đứng trước miệng trận, hơn trăm người, bao gồm cả hai Thần Vương.
Mộ Thiên Thần Vương điên cuồng giãy giụa, quanh thân bùng phát từng đợt lửa xanh.
Lửa xanh đốt đứt được rễ cây, nhưng ngay sau đó, càng nhiều rễ cây khác lại nhanh chóng vươn ra.
Ngọn lửa của Mộ Thiên Thần Vương rất mạnh, nhưng đám rễ cây cứ thế liên miên bất tuyệt cuốn lấy, cuối cùng hắn đành bất lực nhìn mình bị cuốn đi.
Ngoài Mộ Thiên Thần Vương, lần thứ hai rễ cây này còn cuốn đi nhiều tu sĩ hơn, ít nhất là bốn, năm trăm người.
Có lẽ do Mộ Thiên Thần Vương tự mình cản một phần rễ cây, nếu không số người bị cuốn sẽ còn nhiều hơn.
Giờ phút này, còn ai dám ở lại chỗ này, tất cả đều liều mạng tháo chạy.
Đinh Hoan không dùng đến tâm độn, mà là đợi sau khi những tu sĩ khác thi triển độn thuật, hắn mới không hề xông lên phía trước.
Đinh Hoan cũng không định đứng đầu tiên, thần niệm của hắn bây giờ đã có thể mở rộng hơn ngàn trượng.
Hắn phát hiện rễ cây đen kia sau khi cuốn đi mấy trăm người và Mộ Thiên Thần Vương thì không tiếp tục kéo dài ra nữa, không biết là vì không với tới hay là do đã đủ số lượng tu sĩ bị cuốn.
Không những vậy, Đinh Hoan nhận thấy khí tức của rễ cây này có chút quen thuộc.
Hắn đã thấy nó hai lần, mà trong thế giới ngũ hành của hắn còn có gốc rễ cây loại này.
Một gốc là do trước đó ở Thần Tinh đào được, còn một gốc là mọc từ hư không, suýt nữa bao trùm cả thất phụ tinh lục.
Rễ cây vừa mới trồi lên có khí tức đạo tắc tương tự như hai gốc này, khác biệt duy nhất là rễ cây vừa rồi mang theo thêm một loại khí tức hắc ám pháp tắc.
"Đinh Hoan, chúng ta có nên đi nhanh hơn không?"
Văn Tễ Nguyệt thấy tốc độ của Đinh Hoan rõ ràng chậm lại, cứ thế này bọn họ sẽ rơi xuống cuối. "Không cần, vậy là an toàn rồi."
Đinh Hoan dứt khoát dừng lại.
Thấy Đinh Hoan dừng, Văn Tễ Nguyệt cũng ngừng theo.
Rất nhanh, phần lớn những người chạy trốn cũng cảm thấy đã an toàn, dồn dập dừng chân.
Vừa rồi có bảy, tám trăm người chạy qua, hiện tại số người còn sống sót chưa đến ba trăm.
Hơn nữa, hai Thần Vương kia đều đã biến mất không thấy đâu.
"Đinh Hoan, đó là thứ gì vậy?"
Văn Tễ Nguyệt kinh hãi hỏi.
Đinh Hoan lắc đầu, hắn dù biết đám rễ cây này có thể có liên quan đến Thần tộc, nhưng thật sự nó có phải đồ của Thần tộc hay không thì hắn không chắc.
Quan trọng hơn là, rễ cây kia ẩn chứa khí tức hắc ám pháp tắc.
"Thật xin lỗi, là ta liên lụy ngươi."
Văn Tễ Nguyệt có chút áy náy.
Đinh Hoan tới nơi này có phải là vì Thần Mục Hà.
Sự thật là Đinh Hoan tới đây chưa lấy được Thần Mục Hà đã đành, bây giờ còn không biết có thể ra ngoài không.
"Không sao, cái này cho ngươi. Hai món đồ kia đối với ta rất hữu dụng, ta không cho ngươi được."
Đinh Hoan lấy ra một chiếc nhẫn đưa cho Văn Tễ Nguyệt.
Trong nhẫn chứa một đầu trung phẩm thần linh mạch.
Hai đầu thượng phẩm thần linh mạch thuộc tính hắc ám kia đối với Đinh Hoan mà nói thực sự có ích lợi cực lớn.
Bởi vì thần linh mạch thượng phẩm thuộc tính hắc ám, ở Thần giới gần như không có được.
Đinh Hoan bây giờ đã có thể hấp thụ thần linh nguyên hắc ám pháp tắc, thần linh mạch thuộc tính hắc ám này ở trong người hắn tác dụng lớn hơn so với để Văn Tễ Nguyệt.
Việc nói rằng hắn lấy nhiều hơn một chút, Đinh Hoan cũng không thấy mình bạc đãi Văn Tễ Nguyệt.
Trong giới tu đạo, vốn dĩ kẻ mạnh là tôn, điều đó không có gì phải khách khí cả, ở đâu cũng vậy thôi.
Nếu như ngươi bỏ ra cái giá cao hơn mà ngược lại lấy được ít hơn thì sẽ chỉ khiến người khác thấy ngươi dễ bắt nạt.
Thần niệm của Văn Tễ Nguyệt liếc qua nhẫn, phát hiện bên trong là một đầu trung phẩm thần linh mạch, nàng vội vàng từ chối:
"Đinh sư đệ, thứ này ta không thể nhận. Nếu không phải có ngươi, bây giờ có lẽ ta vẫn còn mắc kẹt trong cái trận nho nhỏ phát sáng kia, thậm chí còn bị thương nặng nữa.
Hơn nữa, xuất thân của ta ngươi cũng biết, ta không thiếu đầu thần linh mạch này."
Lời Văn Tễ Nguyệt không hề nói suông.
Nàng thực sự không thiếu đầu thần linh mạch này, dù gì nàng cũng là con gái một của tông chủ, sao có thể thiếu tài nguyên tu luyện được.
Nếu như Đinh Hoan không tới kịp, nàng chắc chắn đã bị thương bởi tay Thần Quân viên mãn kia rồi.
Thấy Văn Tễ Nguyệt không hề khách khí mà thật sự không cần, Đinh Hoan cũng không nài thêm.
Văn Tễ Nguyệt không thiếu tài nguyên tu luyện, còn hắn thì thiếu, hắn không chỉ thiếu mà còn thiếu tài nguyên tu luyện cao cấp nữa.
Dùng thần tinh tu luyện cũng được, có điều tốc độ quá chậm.
Chỉ có thần linh mạch mới là bảo bối để tu luyện.
"Hai vị đạo hữu, ta là Phong Bách Thanh, đệ tử của Cửu Nhạc Thần Tông. Ta muốn lập đội cùng hai vị, không biết có được không?"
Một giọng nam vang lên bên tai Đinh Hoan và Văn Tễ Nguyệt.
Đinh Hoan đã sớm chú ý đến người này, là một thanh niên có mái tóc búi tinh không, tu vi chắc là ở Thần Quân sơ kỳ.
Vừa nhìn thấy người này, Đinh Hoan đã biết vì sao hắn muốn lập đội cùng bọn họ.
Lúc trước hắn nhắc nhở Văn Tễ Nguyệt chạy trốn, gã này đã ở ngay bên cạnh họ, cũng là cuống cuồng đi theo họ trong đám người bỏ chạy đầu tiên.
Sau đó, hắn và Văn Tễ Nguyệt giảm tốc độ, gã này cũng có vẻ giảm tốc theo.
Gã này chắc là thấy cảm giác nguy hiểm của hắn khá nhạy bén nên mới muốn cầu hợp đội.
Đinh Hoan không lên tiếng.
Lập đội để trốn khỏi đây cũng chẳng sao, có điều tình hình ở đây chưa rõ ràng, Đinh Hoan thấy không cần thiết.
"Đây là bảo vật cầu của Đạo Khư bên trong tông môn, những dấu ấn bảo vật bên trên là đại diện cho chỗ đã xuất hiện."
Phong Bách Thanh hiển nhiên cũng biết quy tắc, tiện tay lấy ra một mảnh ngọc giản, nhìn là biết đã bị kiểm tra lặp đi lặp lại nhiều lần, đưa cho Đinh Hoan.
Đinh Hoan cầm lấy ngọc giản, thần niệm quét vào.
Lập tức, Đinh Hoan ngạc nhiên nhìn Phong Bách Thanh.
Hắn khẳng định tấm cầu này không hề đơn giản.
Trong tấm cầu này không chỉ có vị trí phân bố khí vận thạch mà còn có một phần phân bố thần linh mạch.
Ngoài ra còn có phân bố một số thần tài luyện khí cao cấp.
Quan trọng nhất là, Đinh Hoan đã nhìn thấy vị trí có thể xuất hiện Thần Mục Hà ở trong đó.
Loại cầu phân bố bảo vật đạo khư này chắc chắn là bí mật của tông môn.
"Phong đạo hữu, ngươi lấy tấm cầu này ra, không sợ tông môn trách tội sao?"
Đinh Hoan nhìn Phong Bách Thanh.
Phong Bách Thanh cười ha ha một tiếng:
"Mạng nhỏ không còn, còn lo gì đến trách tội nữa?"
Huống hồ, đây là đồ của ta, ta muốn lấy ra tông môn cũng sẽ không hỏi tới.
"Được, vậy Phong đạo hữu hãy đi cùng chúng ta. Ta tên Đinh Hoan, đây là sư tỷ của ta, Văn Tễ Nguyệt."
Thấy Đinh Hoan vui vẻ chấp nhận việc mình gia nhập, Phong Bách Thanh vô cùng mừng rỡ.
"Các vị đạo hữu, ta tên Giang Tâm Nương, là một tán tu, có thể đi chung cùng các ngươi không?"
Một giọng nữ lo lắng truyền tới.
Người đến là một nữ tu mặc áo xám, cô gái dung mạo thanh tú, đôi mắt trong veo, chỉ có điều hơi sợ hãi rụt rè khi lên tiếng.
Tu vi của nàng cũng không kém Văn Tễ Nguyệt, cũng là Thần Quân trung kỳ.
Đinh Hoan vẫn không vội trả lời.
Giang Tâm Nương hình như cũng hiểu quy tắc, nàng nhìn xung quanh, cẩn thận nói:
"Ta dường như đã thấy một cánh cổng trận hư không, có điều sau đó ta đã ngồi đợi ở đó mấy tháng mà cũng không thấy cổng hư không xuất hiện lần nào nữa."
"Được, ta đồng ý cho ngươi đi cùng đội chúng ta, ngươi hãy dẫn đường đến chỗ cánh cổng hư không đó."
Đinh Hoan không do dự đồng ý với Giang Tâm Nương.
Vùng không gian này mặc dù không có hắc ám pháp tắc, nhưng bên trong vẫn còn thần trận khác, ít nhất thì thần niệm không thể tùy tiện mở rộng.
Muốn tìm được đường ra không phải là chuyện đơn giản như vậy.
Thời gian Giang Tâm Nương tới đây có vẻ không ngắn.
Mặc dù trước đó nơi này toàn là không gian hắc ám pháp tắc, thần niệm không thể mở rộng, Giang Tâm Nương lại cực kỳ nhớ rõ vị trí của mình.
Nàng chỉ một hướng khác:
"Đi về phía này."
Mấy người vừa mới chuyển hướng thì một nam một nữ nhanh chóng chạy đến.
Họ vừa mới đến trước mặt mấy người Đinh Hoan thì nữ tử kia đã cẩn thận lên tiếng:
"Các vị tiền bối, sư huynh muội chúng con có thể đi cùng các tiền bối không?"
Trên người bọn họ vẫn còn ấn ký của Đinh Hoan, Đinh Hoan cũng nhận ra hai người này.
Chính là một nam một nữ bị trọng thương khi mới tiến vào đây lúc trước.
Hai người này quả thực là Tiểu Cường.
Tu vi không cao, vậy mà ném cũng không chết, bắt cũng không bị bắt đi, cuối cùng còn chạy thoát được tới đây.
Không ai nói gì cả, Đinh Hoan cũng không lên tiếng.
Sở dĩ tìm Đinh Hoan để lập đội, vì bất kể là Giang Tâm Nương hay Phong Bách Thanh đều thấy Đinh Hoan là người đầu tiên chạy thoát.
Nhưng chỉ dựa vào việc đoán được Đinh Hoan cũng có thể tìm ra đường đi là không đủ.
Mọi người lập đội đều phải có đồ để mang ra.
Phong Bách Thanh có ngọc giản phân bố bảo vật đạo khư, Giang Tâm Nương biết vị trí mà cổng hư không từng xuất hiện.
Đinh Hoan không nói gì, là muốn xem hai người này có thể đưa ra thứ gì.
Đinh Hoan đợi một hồi lâu, một nam một nữ này cũng không đến thêm.
Đây là muốn chơi khơi khơi sao?
"Còn có lời nào khác không?"
Nữ tu lắc đầu:
"Tiền bối, tu vi của chúng ta quá thấp..."
Đinh Hoan khoát tay chặn lại:
"Chúng ta không có người làm bảo mẫu, chính các ngươi đi đi."
Tu vi thấp thì có lý sao?
Nói xong, Đinh Hoan ra hiệu giang Tâm Nương dẫn đường.
Đinh Hoan vừa dứt lời cự tuyệt, một nam một nữ này cũng chỉ có thể nắm chặt nắm đấm dừng lại.
"Cửu Lâm, tên kia tu thật không đơn giản, nguy cơ vừa xuất hiện, hắn là người đầu tiên trốn."
Nữ tu oán hận nói ra.
Nam tử trên mặt anh tuấn tràn đầy âm lãnh:
"Hi vọng đừng để ta gặp hắn ở bên ngoài Đạo Khư, Song Phượng, chúng ta đi, ta cũng không tin đi ra không được. Nói nữa, bọn hắn cũng chưa chắc biết đường ra ngoài."
"Cái rễ cây kia không biết là thứ gì, thế mà lại cuốn đi cả hai Thần Vương."
Phong Bách Thanh nghĩ mà sợ nói.
Mấy người quen thuộc sau nói chuyện cũng không còn cẩn thận và e dè như trước.
"Ẩn chứa trong đó pháp tắc Hắc Ám, có thể là đại năng tu luyện công pháp hắc ám."
Văn Tễ Nguyệt cũng có chút nghĩ mà sợ.
Nàng trốn chậm một chút, cũng bị rễ cây cuốn đi.
Đinh Hoan không nói gì.
Hắn biết hai Thần Vương kia có một kẻ còn sống, chính là Thần Vương mũi tẹt kia, cái tên này lúc rễ cây bao lấy Mộ thiên Thần Vương thì đã nhanh chóng chạy trốn.
Trước khi đi, một cánh tay của hắn đã bị cuốn đi, còn có một rễ cây xuyên qua lồng ngực hắn.
Dù cho trong tình huống này, vẫn bị hắn chạy trốn.
Đằng sau có sống được không thì Đinh Hoan không biết, ít nhất Đinh Hoan biết khi hắn đang chạy trốn khỏi sự công kích của rễ cây thì hắn vẫn còn sống.
giang Tâm Nương tốc độ rất nhanh, xem ra con đường trốn về phương hướng này đã không chỉ một lần được nàng diễn thử...
Bạn cần đăng nhập để bình luận