Thần Thoại Chi Hậu

Chương 78: Hướng ta nã pháo

Nhìn thấy vẻ mặt của Đinh Hoan, Phí Đồng Đồng trong lòng thở dài, Đinh lão sư này dường như không có ý định đi cứu học sinh của mình.
Cũng phải thôi, lũ Hung thú ở hành lang phòng tuyến của nhân loại quá mạnh, Đinh lão sư đi qua e rằng cũng chẳng có tác dụng gì. Đặt vào vị trí của nàng, chắc nàng cũng sẽ không qua đó đâu.
Đương nhiên Đinh Hoan không muốn đến hành lang phòng tuyến của nhân loại, hắn đã sớm có kế hoạch chờ đến Phổ Hải sẽ lại đi một vòng tổng bộ liên minh Gien.
Xem có thể thu được chút tin tức nào về di tích đạo tu Côn Luân hay không, còn có là có thể kiếm được chút Nguyên Khí thạch không.
Đợi đến khi trở về từ Côn Lôn sơn, hắn muốn đi gặp Khúc Y, sau đó đi thành phố Trịnh Bình đến Học viện Dịch học Đại Hán xem Phương Sùng thế nào.
Về sự phát triển của Phương Sùng, Đinh Hoan vẫn rất xem trọng.
Ngay khi Đinh Hoan đang suy nghĩ về việc đối phó cường giả Tiên thiên của liên minh Gien như thế nào thì hiệu trưởng Đàm Bối đã vội vã đến cổng trường.
"Đinh lão sư, cuối cùng cũng gặp được thầy."
Đàm Bối tươi cười niềm nở.
"Chào thầy Đàm hiệu trưởng."
Đinh Hoan cũng chào hỏi, mục đích duy nhất hắn ở lại đại học Vũ Giang là phòng thí nghiệm gien.
"Đây là thư của thầy, ta không gặp được thầy nên cứ mang theo bên mình."
Đàm Bối nói xong đưa cho Đinh Hoan một bức thư.
Đinh Hoan dùng thần niệm quét qua bức thư, bên trong chỉ có một câu:
"Đinh Tiệt trốn ở nhà Võ Trọng Ngạn thuộc đại học Hà Lạc Thượng."
"Thầy Đàm hiệu trưởng, ai đưa thư này cho ông vậy?"
Đinh Hoan cất thư rồi hỏi.
"Đây là tin nhắn hệ thống mà?"
Đàm Bối nghi hoặc nhìn Đinh Hoan.
Đinh Hoan hiểu ra, có lẽ đúng là tin nhắn từ hệ thống.
Ai nổi tiếng nhất ở đại học Vũ Giang? Không phải hiệu trưởng Đàm Bối mà là Đinh Hoan, Đinh lão sư.
Hiện tại Đinh Hoan không có ở trường, nếu có thư tín của Đinh Hoan, đương nhiên là giao cho Đàm Bối trước.
Kẻ đưa tin tức về Đinh Tiệt này, nếu tin tức là thật thì không chỉ thần thông quảng đại mà còn rất hiểu lòng người.
"Cảm ơn."
Đinh Hoan cảm ơn Đàm Bối rồi nói với Phí Đồng Đồng, "Ngươi có thể tìm chỗ nào đó ở tạm trước, ngày mai chúng ta mới xuất phát."
"Vâng."
Mặc dù Phí Đồng Đồng hận không thể lập tức dẫn Đinh Hoan đến Phổ Hải, nhưng nàng rất hiểu, chuyện này không thể gấp được.
"Đinh lão sư, ngày mai thầy đi sao?"
Đàm Bối còn định tổ chức cuộc họp để Đinh Hoan lên sân khấu nói vài lời, rồi giúp đại học Vũ Giang nổi tiếng hơn, không ngờ Đinh Hoan lại đi ngay ngày mai.
Đinh Hoan cười nói, "Thầy Đàm hiệu trưởng, bây giờ sinh viên đại học Vũ Giang cũng không ít, chỉ cần dạy tốt đám học sinh này, đại học Vũ Giang sẽ dần phát triển."
Hắn biết Đàm Bối đang nghĩ gì.
Đàm Bối bị Đinh Hoan nhìn thấu tâm tư, cười hề hề, không để ý.
Khi Đinh Hoan đến đại học Hà Lạc Thượng Võ thì hành lang phòng tuyến của nhân loại đã hoàn toàn hỗn loạn.
Bởi vì phòng tuyến đã bị công phá.
Dưới sự yểm hộ của hàng triệu gien Hung thú, một con Phi Long với tu vi thậm chí còn mạnh hơn Tiên thiên đã xông lên bức tường thành thép của hành lang phòng tuyến nhân loại.
Thực lực con Phi Long này rõ ràng mạnh hơn nhiều so với những gien Hung thú còn lại, điều đáng sợ nhất là nó cũng có khả năng phun ra đao gió.
Chỉ cần nó há miệng ra, một loạt đao gió đã phun tới.
Bất cứ binh sĩ nào đứng trước Phi Long mà bị đao gió chạm vào đều lập tức mất mạng.
"Tập trung hỏa lực, tất cả công kích con súc sinh này!"
Trịnh Phương, chỉ huy trưởng chiến trường đầu tiên của hành lang phòng tuyến nhân loại, điên cuồng gầm lên.
Không cần Trịnh Phương nhắc nhở, từng đợt đạn đã trút vào thân con Phi Long. Những viên đạn này không làm nó tóe ra chút máu nào, thậm chí còn có tia lửa bắn ra.
Trịnh Phương cuống lên, tự tay cầm pháo tiễn xuyên thấu Bạo Liệt bắn vào Phi Long.
Trong quân liên minh, loại vũ khí có uy lực tác chiến lớn nhất đối với đơn binh chính là pháo tiễn xuyên thấu Bạo Liệt này.
Tiếc là pháo tiễn xuyên thấu Bạo Liệt quá đắt, một quả lên đến mười vạn tệ liên minh, nên bình thường không thể dùng nổi.
Ầm! Một tiếng nổ lớn, cuối cùng quả pháo cũng xé toạc thân con Phi Long, từng đạo sương máu nổ tung.
Phi Long phát ra tiếng gầm kinh khủng, như dại nhào về phía Trịnh Phương.
Trịnh Phương chưa kịp nạp quả pháo thứ hai đã bị Phi Long xé toạc đầu.
Ngay cả chỉ huy trưởng chiến trường đầu tiên cũng bị Phi Long giết, những người còn lại càng đỏ cả mắt, vô số đợt công kích đồng loạt nhắm vào con Phi Long.
Đáng tiếc chỉ có pháo tiễn xuyên thấu Bạo Liệt mới có thể làm Phi Long bị thương, sau khi Trịnh Phương chết thì pháo tiễn xuyên thấu Bạo Liệt cũng bị Phi Long đập nát thành một đống sắt vụn. Trịnh Phương rất được mọi người kính trọng ở hành lang phòng tuyến của nhân loại.
Giờ đây Trịnh Phương đã bị giết, đến cả Khúc Y cũng tức giận tột độ, nàng điên cuồng tung đao gió vào thân con Phi Long.
Athy cũng điên cuồng vung Phong Nhận Thuật.
Hai người họ tuy có cảnh giới không tồi nhưng so với Phi Long thì thủ đoạn công kích của họ quá đơn lẻ và yếu ớt.
Phong Nhận Thuật đối phó thú dữ cấp thấp thì đúng là vũ khí giết người hàng loạt, nhưng đối với sinh vật như Phi Long thì còn kém xa.
Phong Nhận Thuật của Khúc Y có thể tạo ra mấy vết đỏ trên thân Phi Long, còn Phong Nhận Thuật của Athy thì chỉ tạo ra những vệt trắng.
Có thể nói cũng chẳng khác gì lính thường bắn súng.
Vì Phi Long xông lên tường thép, bức tường bảo vệ vốn đã yếu nay lại càng bị đánh sập hoàn toàn.
Ngày càng có nhiều Hung thú xông lên, binh sĩ không ngừng bị Hung thú nuốt chửng hoặc giết chết.
Cuối cùng, Phi Long cũng bị Phong Nhận Thuật của Khúc Y chọc giận, giống như lúc nãy giết Trịnh Phương, nó lại điên cuồng nhào về phía Khúc Y.
Khúc Y lại chẳng hề sợ hãi, ngay khi bước vào hành lang phòng tuyến của nhân loại, nàng đã quyết định để lại sinh mạng của mình tại nơi này.
Giờ đây Phi Long đang lao về phía nàng, nàng càng điên cuồng oanh ra đao gió, rồi chuẩn bị sẵn Hỏa Cầu thuật.
Chờ khi con Phi Long há miệng nuốt nàng, nàng sẽ vung một đống lửa cầu vào miệng nó.
"Ầm!"
Gần như cùng lúc Phi Long sắp tóm được Khúc Y thì một tiếng nổ vang khác vang lên.
Ngay lập tức, Khúc Y thấy trên đầu Phi Long xuất hiện một lỗ máu, bị thương nặng như vậy mà nó không chết, ngược lại càng điên cuồng gầm rú.
"Khúc Y, hai con với Athy tranh thủ rút lui ngay đi. Thế giới này có thể không cần lão già ta, nhưng nhất định phải có các ngươi, những người trẻ tuổi."
Một giọng nói già nua vang lên, Khúc Y và Athy thấy tổng trưởng Hồ Gia Điền đang vác pháo tiễn xuyên thấu Bạo Liệt nhắm vào Phi Long.
Rõ ràng vừa rồi tiếng nổ kia cũng là do ông ấy bắn ra.
Trong nháy mắt, cơn giận của Phi Long bị Hồ Gia Điền thu hút, sát thương của Khúc Y với nó có thể bỏ qua, nhưng chỉ một quả pháo của ông lão này đã lấy đi một phần ba tính mạng của nó.
"Mau đi đi!"
Hồ Gia Điền vừa điên cuồng hét Khúc Y và Athy, vừa dùng pháo tiễn xuyên thấu Bạo Liệt nhắm vào con Phi Long đang lao tới.
"Khúc Y, chúng ta mau đi thôi. Không thì tổng trưởng chết uổng."
Athy biết ở lại đây vô ích, nàng đỏ mắt lôi Khúc Y điên cuồng bỏ chạy.
Bọn thú dữ cấp thấp tới gần đều bị đao gió của nàng xé toạc.
Khúc Y hiểu rõ, Athy nói đúng.
Nhưng để một ông lão tạo ra cơ hội sống sót cho các nàng thì nàng thật sự không làm được.
Ầm! Lại một tiếng nổ đáng sợ vang lên, theo sau là tiếng gầm thê lương phẫn nộ của Phi Long, nước mắt của Khúc Y cũng không kìm được mà trào ra.
Nàng biết, đây là Hồ tổng trưởng dùng pháo tiễn xuyên thấu Bạo Liệt nã thêm một phát nữa, nhưng không cần nhìn nàng cũng biết, Hồ tổng trưởng không còn nữa.
"Các đơn vị chú ý, nã pháo vào ta, dùng đạn đạo pháo hình chữ ích, loại G3, mau nã vào ta!"
Tiếng tham mưu trưởng Kendy vang lên trong đám Hung thú, nhưng chỉ được vài câu thì giọng nói này cũng biến mất.
Đến chết, ông cũng không thể chờ được một quả đạn pháo nào nhắm vào mình.
Ngay từ lúc con Phi Long xông lên tường phòng hộ thì trận chiến đã báo trước kết quả.
Giờ thì tổng trưởng đã chết, chỉ huy trưởng đã chết, tham mưu trưởng đã chết, cả phó chỉ huy cũng đã chết... Những cụm pháo bảo vệ bên trong tường thép phòng ngự cũng sắp bị Hung thú phá hủy. Giờ phút này, hành lang phòng tuyến nhân loại coi như đã hoàn toàn hủy diệt... Qua cơn phẫn nộ, các quan binh thủ hộ biết đại thế đã mất đều dồn dập rút lui.
Hà Lạc Thượng Võ học viện, đây là lần đầu tiên Đinh Hoan trở lại nơi này sau khi tốt nghiệp.
Ban đầu hắn không có ý định đến, chỉ là vì cây cổ thụ vạn năm phía sau đại học Hà Lạc Thượng Võ có chút quỷ dị nên Đinh Hoan không muốn đến quá gần nó.
Nhưng Đinh Tiệt đang ở nơi này thì Đinh Hoan nhất quyết không bỏ qua.
Theo những gì kiếp trước đã trải qua, dưới tình huống bình thường, hắn đáng lẽ phải chết dưới tay Đinh Tiệt. Việc cha hắn Đinh Bách Sơn mất tích cũng có liên quan đến Đinh Tiệt.
Khi biết được tin tức của Đinh Tiệt rồi thì làm sao hắn có thể bỏ qua?
Trọng Ngạn, Đinh Hoan biết, đó là giáo sư danh dự của đại học Hà Lạc Thượng Võ, ở trường cơ bản không có trợ lý. Nghe nói người này đến từ Yến Kinh, có chút thần bí.
Điều này khiến Đinh Hoan nghĩ đến khả năng biến đổi gien thuốc cường hóa.
Sức chịu đựng thuốc biến đổi gien là do Cảnh Thiên Hành nghiên cứu ra, ở kiếp trước hắn cũng chưa từng nghe nói qua Cảnh Thiên Hành người này, bất quá về sau sức chịu đựng thuốc biến đổi gien là bị đại học Hà Lạc Thượng Võ phát triển ra. Dựa theo thời gian ở kiếp trước tính toán, lúc này đại học Hà Lạc Thượng Võ đã xuất hiện sức chịu đựng thuốc biến đổi gien.
Ở kiếp này hắn cứu được Cảnh Thiên Hành, Cảnh Thiên Hành mang theo sức chịu đựng thuốc biến đổi gien theo gien liên minh thủ hạ rời đi về sau, đại học Hà Lạc Thượng Võ liền không còn có năng lực nghiên cứu phát minh sức chịu đựng thuốc biến đổi gien.
Đi vào đại học Hà Lạc Thượng Võ, Đinh Hoan căn bản cũng không ngẩng đầu lên, trực tiếp đi tới văn phòng của Trọng Ngạn.
Hắn chuẩn bị cưỡng ép để Trọng Ngạn dẫn hắn đi tìm Đinh Tiệt.
Điều làm Đinh Hoan không ngờ là, hắn vừa mới đi tới bên ngoài văn phòng của Trọng Ngạn, đã nhìn thấy Trọng Ngạn cùng một tên nam tử mặt mọc đầy râu đang nói chuyện. Đinh Hoan cười lạnh, quả nhiên là Đinh Tiệt.
Tên gia hỏa này dễ dàng hóa trang thành một tên mặt mọc đầy râu, đoán chừng ở đây còn đảm nhiệm một chức vụ nào đó.
Cũng không biết là ai trong bóng tối giúp hắn một tay, khiến cho hắn dễ dàng tìm được Đinh Tiệt như vậy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận