Thần Thoại Chi Hậu

Chương 401: Quy tắc đầy đủ hết Tiên Vực

Đinh Hoan chán nản nói:
"Chúng ta một nhóm bốn người, hiện tại chỉ còn lại hai người, ta lại còn bị thương nặng."
Hắn nói cũng không sai, còn hai người kia chắc chắn không qua nổi cái đầm Hư Không Chiểu nghìn tỉ kia đâu?
Không cần Đinh Hoan phải giải thích, sắc mặt tái nhợt và vẻ ủ rũ của Đinh Hoan cũng đã cho thấy rõ hắn bị thương rất nặng rồi.
"Các ngươi không lẽ đến gần khu vực sương mù sinh tử của Hôi Hải, rồi bị lạc trong đó sao? Hôi Hải tinh thì tốt thật đấy, nhưng cũng không thể đến gần khu sương mù quá mức như thế chứ."
Nữ tu kia kinh ngạc hỏi.
Đến gần khu sương mù sinh tử là bị cuốn đi, cơ bản không ai sống sót được, đây là điều thường thức. Chỉ cần là tu sĩ ở nửa bên biển, ai cũng biết.
Đinh Hoan gật đầu:
"Đúng vậy, hai đồng bạn của ta vì một viên Hôi Hải tinh mà không cẩn thận bị cuốn vào, rồi không thấy ra, ta muốn đi cứu bọn họ nhưng lại bị sương mù sinh tử cắn trả.
Bây giờ bọn ta muốn quay về cũng không được, phương vị cầu của chúng ta lại ở trên người đồng bọn."
Đến đây, trong mắt Đinh Hoan tràn đầy mong đợi, người không ngốc đều nhìn ra được.
"Các ngươi chỉ có một phương vị cầu?"
Nữ tu kia không thể tin nổi nhìn Đinh Hoan.
Đinh Hoan xấu hổ gật nhẹ đầu, áy náy nói:
"Bọn ta cũng không nghĩ sẽ có chuyện như vậy xảy ra, không biết vị sư tỷ đây có thể cho mượn một phương vị cầu không?"
Nữ tu kia thở dài, đồng cảm lấy ra một phương vị cầu ném cho Đinh Hoan nói:
"Cầm lấy đi."
"Đa tạ sư tỷ."
Đinh Hoan tranh thủ thời gian cúi người cảm ơn.
"Được rồi, tự các ngươi cẩn thận đi. Chỉ là phi hành pháp bảo của các ngươi quá kém, vượt qua nửa bên biển chắc phải mất nửa năm."
Nữ tu kia phẩy tay.
Bốn người kia điều khiển phi thuyền nhanh chóng đến gần khu sương mù sinh tử.
"Mấy người này đến một phương vị cầu cũng không mua nổi sao? Ai dà."
Bên trong phi thuyền, nữ tu vẫn còn thở dài.
Nói thật, nàng gặp tu sĩ nghèo cũng nhiều rồi. Nhưng mà như Đinh Hoan loại người có thể đến khu sương mù sinh tử này tìm Hôi Hải tinh mà lại còn nghèo như thế, thì đây là lần đầu nàng thấy.
Một nam tử khác ở trong phi thuyền từ tốn nói:
"Khanh sư muội, chắc ngươi nhìn lầm rồi, ta cảm thấy bọn họ không giống kiểu người không mua nổi phương vị cầu..."
"Vậy thì là kiểu gì? Bọn họ ngồi một chiếc linh khí bay lượn, hiển nhiên là tán tu nghèo khó mà."
Nữ tu được gọi Khanh sư muội lập tức phản bác.
Nam tử lắc đầu:
"Ta cũng không nói rõ được, nếu không phải Hôi Hải không thể sinh tồn được, ta thậm chí còn cho rằng bọn họ từ Hôi Hải ra."
"Ha ha, ngươi đúng là suy nghĩ vớ vẩn."
Hai tu sĩ còn lại trên phi thuyền cũng nhịn không được cười ồ lên.
Từ Hôi Hải ra?
Đừng nói là hai Tán Tiên nhỏ bé như Đinh Hoan và Ôn Tri Hi, ngay cả cường giả Tiên Vương chân chính tiến vào Hôi Hải cũng chỉ có con đường chết mà thôi.
"Nửa bên biển này với Hôi Hải chắc là cùng một biển? Chỉ là liền nhau, ở giữa còn có khu sương mù sinh tử ngăn cách."
Ôn Tri Hi nói.
"Chắc là vậy, Tri Hi, phi hành pháp bảo của chúng ta quá chậm, ta nồi sắt không tiện lấy ra..."
Đinh Hoan chưa nói hết, Ôn Tri Hi đã mỉm cười, rồi vung tay lấy ra một chiếc phi thuyền:
"Đây là phi hành pháp bảo của cha ta, là một kiện Hạ phẩm Tiên Khí."
"Thứ này chỉ sợ gần đến Trung phẩm Tiên khí rồi, vậy ngươi điều khiển phi thuyền vượt qua nửa bên biển đi, ta cần chữa thương một thời gian."
"Ngươi yên tâm chữa thương đi, còn lại cứ giao cho ta."
Ôn Tri Hi biết Đinh Hoan năm qua đã sống thế nào, nàng còn nghi ngờ là cho dù phụ thân nàng còn ở đây, cũng không có khả năng vượt qua Hôi Hải.
Đinh Hoan luôn tin tưởng Ôn Tri Hi, ngoại trừ những chuyện không thể không làm mà nàng chắc chắn tính toán không chết thì sẽ làm.
Trong phần lớn sự việc khác, nàng đều rất lý trí, sẽ không hành động lung tung.
Trong lúc Ôn Tri Hi điều khiển phi thuyền đi ngang qua nửa bên biển, Đinh Hoan bắt đầu kiểm tra vết thương của mình.
Thần niệm của hắn tiêu hao quá độ, thức hải bị thương, ngoài ra Tiên Nguyên của hắn cũng cực kỳ suy yếu.
Có thể nói, nếu không phải hắn có thức hải Đại Đạo vũ trụ, thì chắc chắn hắn đã chết ở trong Hôi Hải rồi.
Trong thức hải Đại Đạo vũ trụ, tinh không ảm đạm, các quy tắc đạo vận trong tinh hà cũng không rõ ràng, ngay cả Tinh cầu cũng mơ mơ hồ hồ.
Đinh Hoan nuốt vào một bình hư không chân tủy, rồi bắt đầu vận chuyển Đại Vũ Trụ thuật tu luyện lần nữa.
Thứ này không có tác dụng chữa thương tốt bằng tủy biển ức năm, nhưng lại có tác dụng lớn đối với thần niệm.
Chỉ mới một chu thiên, Đinh Hoan đã biết nơi này chắc chắn là chỗ Tiên Vực thật sự.
Tiên Linh khí ở thiên địa tuy yếu, nhưng không có chút đạo vận tạp nham nào, tu sĩ có thể tùy ý tu luyện ở đây, đồng thời không cảm thấy bất kỳ quy tắc thiên địa nào hạn chế.
Đinh Hoan bị thương chỉ là vì sử dụng thần niệm quá mạnh, làm cho thức hải Đại Đạo vũ trụ bị tổn thương.
Hiện tại Đại Vũ Trụ thuật vận chuyển, cộng thêm quy tắc thiên địa rõ ràng, tốc độ hồi phục của hắn rất nhanh.
Cùng với sự phục hồi dần dần của thức hải Đại Đạo vũ trụ, Đinh Hoan phát hiện thần niệm của mình mạnh hơn trước đây mấy lần.
Đây chắc chắn là kết quả của việc dùng thần niệm không ngừng nghỉ trong suốt một năm.
Thời gian một năm liên tục sử dụng thần niệm đã làm cho thức hải Đại Đạo vũ trụ của hắn bị tổn thương, đồng thời cũng rèn luyện độ mạnh mẽ của thần niệm hắn.
Nửa tháng sau, thức hải của Đinh Hoan hoàn toàn hồi phục, Tiên Nguyên sao trời tích trữ trong đan điền cũng đã trở lại như lúc ban đầu.
Thần niệm hắn quét ra ngoài, thấy Ôn Tri Hi đã dừng phi thuyền lại.
Thần niệm tiếp tục quét về phía trước, liền là bờ biển.
Việc Ôn Tri Hi đậu thuyền ở chỗ này cũng không có gì lạ, vì ở đây đâu phải chỉ có mình Ôn Tri Hi đậu thuyền.
Có vài người thậm chí còn đứng ngay trên phi thuyền của mình mà buôn bán.
"Đinh đại ca, huynh khỏe lại rồi."
Thấy Đinh Hoan ra ngoài, Ôn Tri Hi mừng rỡ, nàng chính là đang đợi Đinh Hoan chữa thương.
Đinh Hoan gật đầu:
"Muội thu hồi phi thuyền đi, phi thuyền của muội ở đây hơi chói mắt đấy."
Ôn Tri Hi cũng biết, phi thuyền của nàng ở đây thuộc loại hàng khá tốt. Cũng may tu vi của nàng ở đây xem như cao, nên cũng không ai dám nhiều lời.
Thu hồi phi thuyền, Đinh Hoan và Ôn Tri Hi đạp không rơi xuống bên bờ.
"Đinh đại ca, Tiên Linh khí ở đây tuy nói không được nồng đậm, nếu như có thể bố trí một Tụ Linh tiên trận tốt thì cũng miễn cưỡng có thể tu luyện, vẫn mạnh hơn so với đệ tứ Tiên Vực."
Sau khi cảm nhận một chút, Ôn Tri Hi cảm thán nói.
Đinh Hoan dùng thần niệm quét qua, không xa chỗ bọn họ có một cái phường thị ven biển.
Bên ngoài phường thị không có cấm chế che giấu, điều làm Đinh Hoan kỳ lạ là phường thị này lại không có Tụ Linh tiên trận.
Ngay lập tức thần niệm Đinh Hoan lại quét đến chỗ xa hơn, tu vi của hắn là Kim Tiên tầng năm, nhưng thần niệm tuyệt đối mạnh hơn cả Đại Ất Tiên nhiều.
Thần niệm quét tới, thì thấy trong hoang dã, vẫn còn vài tu sĩ có những động phủ tạm bợ, và đều không hề có dấu vết của việc bố trí Tụ Linh tiên trận.
Đinh Hoan không tin ở đây không có ai biết bố trí Tụ Linh tiên trận.
Đã như vậy, việc ở đây không phát hiện Tụ Linh tiên trận có nghĩa là có vấn đề.
"Tri Hi, ta không thấy ở đây có Tụ Linh tiên trận, chúng ta vào phường thị hỏi xem sao."
Đinh Hoan tin tưởng phán đoán của mình.
Phường thị ven biển này người không tính là đông, đa số tu vi cũng chỉ là Chân Tiên và Kim Tiên, thậm chí còn có một vài tu sĩ Địa Tiên.
Điều này cho thấy tài nguyên ở nửa bên biển vô cùng thiếu thốn.
Vào trong phường thị ven biển, các sạp hàng ven đường đều là bán một số tiên đan chữa thương và khử độc cấp thấp.
Hoặc không thì là một ít công pháp đường phố và vật liệu luyện khí nát.
Còn đặc sản giữa nửa bên biển và Hôi Hải là Hôi Hải tinh thì ở đây không thấy.
"Đinh đại ca, huynh nhìn Bồng Biển Tiên Lâu kia kìa, bọn họ có Tụ Linh tiên trận."
Cuối cùng Ôn Tri Hi cũng nhìn thấy một Tụ Linh tiên trận.
Đinh Hoan cũng nhìn thấy, khi nãy hắn quét thần niệm qua thì thấy trong phường thị chỉ có một vài thương lâu là có trận che giấu.
Bồng Biển Tiên Lâu này là một trong những nhà có trận che giấu, Tụ Linh trận lại bố trí trong trận che giấu, nên khi nãy hắn mới không nhìn thấy.
Như vậy thì rõ, các thương lâu có cấm chế che giấu khác cũng có Tụ Linh tiên trận.
"Vào xem."
Đinh Hoan dẫn Ôn Tri Hi vào Bồng Biển Tiên Lâu.
Một tên tiểu nhị liền tiến lên đón:
"Hai vị đạo hữu cần gì ạ?"
Đinh Hoan nói:
"Vị sư huynh này mời, bọn ta vừa mới ra ngoài thí luyện, trước đây vì không để ý nhiều đến các quy tắc của Tiên môn nên đã đắc tội với một vị tiền bối.
Cũng may tiền bối đó không so đo, ta hiện giờ muốn mua một ngọc giản ghi lại kinh nghiệm thí luyện của các tiền bối, không biết chỗ ngươi còn không?"
"Ha ha, chỗ này thì nhiều lắm."
Tiểu nhị vừa nói vừa đưa một ngọc giản cho Đinh Hoan:
"Cái này ghi chép không chỉ có những điều cần thiết khi đi lại trong Tiên môn mà còn có chỗ sản xuất một số thiên tài địa bảo nữa, chỉ cần hai miếng Hạ phẩm Tiên tinh thôi."
Đinh Hoan vừa chuẩn bị lấy Tiên tinh thì giật mình, quy tắc Tiên tinh của hắn có hạn chế, nếu lấy ra thì chứng tỏ hắn và Ôn Tri Hi không phải là người ở Tiên Vực này.
Hắn vội vàng lấy ra một kiện linh khí bay lượn cực phẩm đưa cho tiểu nhị, nói:
"Tiên tinh trên người ta dùng hết rồi, ta dùng cái này để thế chấp được không?"
Tiểu nhị nhíu mày, đảo mắt nhìn linh khí cực phẩm trên tay Đinh Hoan rồi từ tốn nói:
"Cần hai kiện ta mới có thể đổi cho ngươi một ngọc giản."
Vừa thấy Đinh Hoan liền hai cái Tiên tinh đều không lấy ra nổi, thái độ của người hầu bàn rõ ràng không còn nhiệt tình như trước.
Thần niệm của Đinh Hoan không chút do dự phá vỡ cấm chế đơn giản trong ngọc giản trên tay người hầu bàn, lập tức sao chép toàn bộ nội dung bên trong.
Tất cả những việc này chỉ diễn ra trong chớp mắt, người hầu bàn căn bản không hề phát giác.
Đinh Hoan có thể khẳng định, cực phẩm linh khí bay lượn của hắn có thể đổi thừa sức trăm viên ngọc giản như thế này.
Dù cho nơi này là Tiên giới, Cực phẩm Linh khí Tiên giới không đáng giá, cũng không đến mức đổi không nổi một cái ngọc giản.
Nếu tên hỏa kế này đối xử với khách hàng như vậy, vậy thì hắn không cần phải khách khí làm gì.
"Đã như vậy, thôi vậy."
Đinh Hoan thu hồi linh khí bay lượn rồi cùng Ôn Tri Hi nhanh chóng rời khỏi bồng biển tiên lâu.
Người hầu bàn cũng lười gọi Đinh Hoan lại, mặc dù một kiện cực phẩm Tiên khí bay lượn đổi một viên ghi chú là quá thừa, nhưng hắn cũng không quan trọng một kiện linh khí, hắn không thèm để vào mắt.
"Ngươi xem qua đi."
Đinh Hoan lấy ra một cái ngọc giản đưa cho Ôn Tri Hi.
Hắn vừa rồi đã liếc qua đại khái nội dung mình vừa khắc họa trong ngọc giản này.
Tên Tiên Vực này hết sức thông thường, chỉ gọi là Đại Tiên Vực, còn có một tên khác, Cổ Tiên Vực.
Tại Đại Tiên Vực, chỉ có Tiên môn, gia tộc, các đoàn thể hoặc cá nhân có được tư cách mới được bố trí Tụ Linh tiên trận.
Nếu không, một mình bố trí Tụ Linh tiên trận ở nơi hoang dã là trái với quy định của Tiên Vực.
Lại là một cái Tiên Vực hiếm thấy nữa rồi, Đinh Hoan có chút bất đắc dĩ.
Cho nên muốn tự do tự tại bố trí Tụ Linh tiên trận, vậy thì phải gia nhập Tiên môn, hoặc là gia nhập một tổ chức nào đó.
Đương nhiên, vẫn còn một trường hợp khác có thể bố trí Tụ Linh tiên trận, đó là đi đến khu vực yêu tộc của Đại Tiên Vực.
Bất quá, tại khu vực yêu tộc bố trí tiên trận, e là Tụ Linh tiên trận vừa mới hoàn thành, sẽ lập tức trở thành đồ ăn của tiên yêu thú mất?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận