Thần Thoại Chi Hậu

Chương 145: Thần thoại về sau

Đinh Hoan thở dài, hắn theo cái tên này mang theo sát ý ánh mắt liền biết, đối phương đối với cái tiên yêu đan này là quyết tâm có được.
Nếu không phải hắn không muốn bại lộ thực lực của mình, hắn thật muốn dạy dỗ một lần cái tên này.
Hắn sớm mua tiên yêu đan này chẳng khác nào đã cứu cái tên này một mạng, cái tên này không biết điều, còn đến truy hắn, thậm chí mang theo sát khí.
Đinh Hoan vốn định thi triển thân pháp bỏ rơi cái tên này, sau đó trở về kho nghỉ là được.
Bất quá khi tên thương nhân kia tiếp tục đuổi theo, Đinh Hoan thay đổi ý định.
Mặc dù hắn đã hóa trang, đây chỉ là hóa trang đơn giản, nếu như cái tên này quyết tâm muốn gì đó, đồng thời tìm kiếm khắp nơi, thì cũng không phải là chuyện tốt.
Mà hơn nữa tên thương nhân này theo hắn suy đoán, hình như vào một cái thương lâu rồi mới lấy được tiên yêu đan đã bị làm bẩn.
Nhỡ đâu cái tên này có hậu thuẫn lớn, thì hắn sẽ không yên ổn được. Hắn đến đây là để an tĩnh chờ tàu vũ trụ của nền văn minh cao cấp, không muốn giữa đường bị quấy rầy.
Nghĩ đến đây, Đinh Hoan thả chậm bước chân, sau đó đứng ở một chỗ tối tăm hẻo lánh.
Hắn muốn giết chết cái tên này, nếu không không an toàn.
Chợ đen sở dĩ được gọi là chợ đen, có một điểm tốt là không có giám sát. Lúc này chợ đen cũ vẫn còn mới bắt đầu, người đến chưa nhiều, ở góc này không có ai đến.
Tên thương nhân kia quả nhiên theo Đinh Hoan lại tới đây, hắn thấy Đinh Hoan quay lưng về phía ngoài, có vẻ đang làm gì đó.
Ánh mắt của tên thương nhân kia lóe lên vẻ độc ác, đưa tay định rút dao găm từ bên hông, hắn chuẩn bị tấn công sau lưng Đinh Hoan.
Rõ ràng tên thương nhân này có hậu thuẫn, hắn đã không đoán sai, tên thương nhân đối với tiên yêu đan này không chỉ là mong nhớ, mà là thái độ nhất định phải có được.
Thương nhân thấy Đinh Hoan quay người, vội vàng giấu con dao găm trong tay đi.
"Ngươi..."
Thương nhân chỉ vừa thốt ra một chữ "ngươi" thì thấy Đinh Hoan cầm một vật phun thẳng vào mặt hắn.
Tên thương nhân này rõ ràng là kẻ từng trải, khi sương mù bao trùm tới, hắn tranh thủ thời gian nín thở. Đợi đến khi hắn phản ứng lại thì Đinh Hoan đã sớm đi xa.
Tên thương nhân lùi lại mấy bước, xoa xoa sương mù trên mặt:
"Thứ quỷ gì vậy?"
Phun một ít sương mù là muốn thoát khỏi sự truy bắt của Diêu Thiểm hắn sao? Mơ đi. Ngay khi hắn còn muốn đuổi theo, đột nhiên cảm giác lồng ngực nóng rát từng đợt, ngay sau đó cảm giác nóng rát này lan ra khắp người.
Diêu Thiểm thậm chí có thể thấy ngũ tạng lục phủ của mình đang thối rữa, tan biến.
Sao có thể? Chuyện này quá mức kỳ dị.
Ánh mắt Diêu Thiểm lộ ra sự hoảng sợ, vừa rồi hắn đã nín thở, cho dù là độc sương mù đi nữa cũng không thể nhanh chóng trúng độc như thế.
Không đúng, cái người này... Ý nghĩ của Diêu Thiểm chỉ đến đây thôi, trong mắt hắn chảy ra chất lỏng màu đen, ngay sau đó toàn thân tê liệt xuống.
Hắn vĩnh viễn cũng không thể nào biết được gien sương độc là gì.
Chợ đen đột nhiên có người chết, bất kể nguyên nhân cái chết là rõ ràng hay không rõ ràng, thì cũng sẽ không ai quan tâm.
Nhưng Diêu Thiểm lại khác, hắn là quản sự thương lâu của Đồng gia, một trong tứ đại gia tộc Tứ Hướng Tinh Lục.
Tên này lúc không có việc gì, thích đi dạo các chợ đen, mục đích là để kiếm lợi.
Sự thật cũng là như vậy, hắn thường có thể mua được đồ tốt giá rẻ ở chợ đen.
Hầu như ngay khi Diêu Thiểm bị phát hiện đã tử vong, chợ đen cũ đã bị phong tỏa.
Lúc này Đinh Hoan đã trở về kho nghỉ, mọi thứ đều bị hắn ném vào Tinh ốc, hắn cũng sẽ không như Diêu Thiểm, ngu ngốc lấy đi chất bẩn trên tiên yêu đan. Cho dù Đồng gia Tứ Hướng thành tìm kiếm khắp nơi kẻ giết Diêu Thiểm, chỉ là Đinh Hoan làm rất sạch sẽ, sau đó lại rút lui.
Đồng gia cũng không thể làm mưa làm gió ở Tứ Hướng thành, chuyện này chỉ điều tra vài ngày rồi liền im ắng.
Đinh Hoan càng ít ra ngoài, ở trong kho nghỉ chuyên tâm nghiên cứu Đại Thôi toán thuật.
Còn lại mấy cái độn thuật, phù lục, tu luyện đều bị Đinh Hoan ném sang một bên, hắn có vẻ mê mẩn thuật tính toán này.
Lần đầu tiên suy tính đã lấy được tiên yêu đan, đồng thời còn giảm thiểu được một cuộc hỗn chiến ở Tứ Hướng thành, xem như chuyện tốt đi. Sau này Đinh Hoan làm không biết mệt, mỗi ngày đều suy tính các loại sự việc.
Mãi đến nửa năm sau hắn suy tính ra được tàu vũ trụ nền văn minh cao cấp sắp tới Tứ Hướng Tinh Lục, và chỉ ở lại nơi này một ngày, Đinh Hoan ngẩn người.
Trước không phải nói hai năm nữa sao? Sao nửa năm đã đến rồi?
Đinh Hoan lập tức hiểu ra, tin tức Lý Địch Đinh lấy được là giả.
Nếu như ngay cả Lý Địch Đinh cũng biết chuyện này, thì hai năm nữa chẳng phải cả Tứ Hướng Tinh Lục sẽ đầy người?
Theo suy tính của mình, còn có bốn ngày nữa, bốn ngày nữa, tàu vũ trụ của nền văn minh cao cấp sẽ đến Tứ Hướng Tinh Lục.
Khi đến Tứ Hướng Tinh Lục, có ba nam hai nữ trên tàu vũ trụ vào phủ thành chủ. Ngay trong ngày sẽ thông báo khảo thí các gia tộc, tông môn đưa đến các thiên tài thiếu niên thiếu nữ, sau đó chọn ra bảy người đệ tử thiên tài đến nền văn minh cao cấp.
Khi đã chọn xong đệ tử thiên tài, những nền văn minh cao cấp này bắt đầu thu mua đủ loại bảo vật.
Sau đó những cường giả của nền văn minh cao cấp này bắt đầu tiếp nhận các bảo vật, cộng lại trước sau cũng chỉ một ngày.
Họ muốn chọn ba người cống hiến bảo vật tốt nhất, cùng lên tàu vũ trụ đến nền văn minh cao cấp.
Đương nhiên, nếu bảo vật không tồi nhưng không đủ để đi theo tàu vũ trụ đến nền văn minh cao cấp, thì có thể chọn bán bảo vật đó cho những cường giả của nền văn minh cao cấp này. Đinh Hoan xoa mồ hôi trên trán.
Nếu như hắn không suy tính, chẳng phải đã vô tình bỏ lỡ chuyện này rồi sao?
Mấy gia tộc rùa ở Tứ Hướng Tinh Lục này, từng người giấu giếm mọi việc rất kỹ, còn cung cấp thông tin sai lệch ra ngoài.
Hắn chỉ đoán đúng là lần này cống hiến bảo vật sẽ tiến hành ở phủ thành chủ.
Đinh Hoan nói lại thông tin này với Kỳ Tâm Nguyệt sau đó đến chợ đen, hắn cũng đổi ra mười mấy vạn tử kim tệ của Đầu tỷ.
Rời khỏi chợ đen, lúc này Đinh Hoan đến các thương lâu lớn.
Trên người còn một đống tử kim tệ, không dùng hết chẳng lẽ để cho nó mốc hay sao? Trong các thương lâu, Đinh Hoan cố gắng mua các loại tài liệu.
Khi đã tiêu hơn một trăm vạn tử kim tệ chỉ còn lại bảy, tám vạn, Đinh Hoan mang theo một bọc lớn đồ mới ngừng mua sắm.
"Tiền bối..."
Khi Đinh Hoan mang bọc lớn về kho nghỉ, một giọng nói quen thuộc gọi hắn lại, giọng của hắn có chút thấp thỏm bất an.
"Ồ, là ngươi à."
Đinh Hoan không ngờ thật sự gặp lại người quen.
Chính là cái thanh niên hôm trước đã gõ cửa sân của hắn, đến báo tin nói Đầu tỷ muốn tìm hắn.
"Không ngờ tiền bối còn nhớ rõ ta."
Thanh niên thấy Đinh Hoan nhận ra mình thì mừng rỡ.
"Đi vào cùng ta đi."
Nói một câu với thanh niên, rồi dẫn cậu ta đến một nơi tương đối yên tĩnh.
"Tiền bối, thật không ngờ có thể gặp ngươi ở đây."
Trong mắt thanh niên đều là vẻ sùng bái, hắn quá rõ Đinh Hoan xuất hiện ở đây có ý nghĩa gì.
Đầu tỷ mất tích, Kanni mất tích, người đứng sau họ đều đi tìm Đinh Hoan gây chuyện. Kết quả Đinh Hoan lại xuất hiện ở Tứ Hướng thành, một chút cũng không bị sao.
Điều này nói lên điều gì? Cho thấy Đinh Hoan tuyệt đối là một cao nhân. "Trông ngươi có vẻ gặp phải chuyện gì?"
Đinh Hoan nói một cách uyển chuyển, thật ra thanh niên trước mắt này nhìn sơ qua là thấy nghèo đến mức gần như không có cơm ăn. Da dẻ xanh xao vàng vọt, rõ ràng là bị đói, không chỉ thế, quần áo trên người cũng rách tơi tả.
So với lần trước hắn vừa nhìn thấy thì thanh niên này còn tệ hơn. Thanh niên cúi đầu, hắn rất xấu hổ.
Mọi người tuổi tác xấp xỉ nhau, xem người ta hòa mình vào cuộc sống tốt biết bao, vào thương lâu mua một đống lớn đồ, còn mình hiện tại thì đến cơm còn không kiếm nổi.
"Ngươi tên gì? Lúc trước sao muốn giúp ta?"
Đinh Hoan hỏi.
Lúc trước thanh niên này đưa tin cho hắn quả thực là đã giúp hắn một đại ân.
Nếu không đợi Đầu tỷ tìm tới hắn, hắn lại bắt được Đầu tỷ thì tình nghi sẽ lớn.
"Ta tên Kế Phong, nhà của Kanni là tỷ tỷ ta. Bọn họ ép tỷ ta bán nhà cho bọn họ, sau đó còn giết tỷ ta và tỷ phu ta."
Khi Kế Phong nói chuyện thì nắm chặt nắm đấm, cậu rất muốn báo thù, chỉ là thực lực của cậu ta so với Kanni và Tấn không khác gì con kiến.
Đinh Hoan vỗ vai Kế Phong:
"Chuyện báo thù thì đừng nghĩ nữa, biết đâu ác nhân đã sớm bị giết rồi. Nên tìm chỗ kinh doanh để mưu sinh cho tốt, nỗ lực sống sót."
"Vâng, đa tạ tiền bối."
Kế Phong kích động khẽ khom người.
Cậu hiểu ý của Đinh Hoan, lúc trước cậu chỉ đoán thôi. Hiện tại Đinh Hoan đã nói ra, vậy có nghĩa là kẻ thù của mình đã bị Đinh Hoan giết.
Đinh Hoan lấy ra một bộ áo da đưa cho Kế Phong:
"Trong này có ít kim tệ, ngươi cầm lấy mà dùng, còn có một bộ công pháp nếu tu luyện được thì tu luyện, không tu luyện được thì hủy đi."
Công pháp là Thiên Lạc Cơ Nhân Quyết, đối với Đinh Hoan mà nói căn bản chẳng đáng giá.
Cho Kế Phong tu luyện, xem như giúp Kế Phong có thêm một thủ đoạn để bảo toàn tính mạng.
"A..."
Nghe thấy có công pháp tu luyện, Kế Phong ban đầu muốn từ chối liền không thể nói ra miệng nữa.
"Cứ như vậy, sau này còn gặp lại."
Đinh Hoan lên tiếng chào, nhanh chóng rời đi.
"Tiền bối tên gì?"
Kế Phong chợt tỉnh, tranh thủ thời gian hỏi một câu.
"Đinh Hoan."
Thanh âm truyền đến thì người Đinh Hoan đã sớm biến mất dạng.
Kế Phong nhìn quanh bốn phía, không còn ai.
Túi trong tay rất nặng, dường như đựng không ít đồ vật. Hắn cẩn thận mở túi vải ra một chút, liền lập tức choáng váng.
Bên trong có chừng một hai vạn tử kim tệ, ngoài ra, hắn còn như thấy nhiều tờ một vạn tử kim phiếu.
Đừng nói cả đời, có khi mấy đời hắn cũng không kiếm được nhiều tử kim tệ như vậy.
Càng khiến hắn kích động hơn chính là quyển công pháp tu luyện kia.
Kế Phong vội vàng thắt túi lại, hắn muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, rồi tìm một chỗ yên tĩnh an toàn, nỗ lực tu luyện.
Hắn khát khao một ngày cũng có thể như đại ca Đinh Hoan mà sống sót, không còn tầm thường, không còn như chó hoang trốn chui lủi khắp nơi.
Ai dám giết hắn, hắn liền giết kẻ đó...
Bạn cần đăng nhập để bình luận