Thần Thoại Chi Hậu

Chương 136: Tiểu Tinh Giác phường thị

Oanh Dương dẫn đám người Đinh Hoan đến một khu kiến trúc tập trung.
Đinh Hoan dùng thần niệm quét qua từ xa, nhận thấy cách khu dân cư này không xa là một khu chợ sầm uất. Chợ người đi lại tấp nập, nhìn là biết vô cùng ồn ào.
Đinh Hoan im lặng nhìn Oanh Dương:
"Bồng huynh, huynh thấy đây là nơi yên tĩnh sao?"
Bồng Triển vỗ ngực:
"Bằng hữu, ngươi cứ yên tâm, nơi này tuyệt đối yên tĩnh. Trừ phi ngươi có nhược điểm gì bị người ta nắm thóp, hoặc đắc tội ai, chứ ở chỗ này ít ai đến gây phiền phức."
Đến nước này thì Đinh Hoan đã hiểu rõ:
"Ý Bồng huynh là nếu ở nơi yên ắng vắng vẻ, thì sẽ gặp nguy hiểm?"
Bồng Triển khẳng định:
"Bằng hữu, Tứ Hướng Tinh Lục nhìn thì có vẻ hòa bình, nhưng thực chất đằng sau toàn là cướp bóc giết người. Nếu ngươi dám ở chỗ vắng vẻ không người, ta cam đoan chưa tới ba ngày, ban đêm sẽ có người mò tới chỗ ở của ngươi mà cướp của. "Nói rồi hắn chỉ vào nơi Đinh Hoan vừa xuống phi xa, "Ta, Bồng Triển làm ăn luôn coi trọng chữ nghĩa. Vừa rồi khi ngươi xuống phi xa cũng thấy rồi chứ? Bao nhiêu người giành mối làm ăn. Nhưng ta nhắc nhở ngươi, có một số người chuyên lừa đảo, họ đưa khách từ bên ngoài đến chỗ vắng vẻ, rồi ban đêm...."
Nói đến đây, Bồng Triển làm động tác cắt cổ.
Đinh Hoan chắp tay:
"Đa tạ Bồng huynh."
Bồng Triển rất hài lòng vì Đinh Hoan tỏ ý cảm kích.
Thực tế tuy hắn hơi cường điệu nhưng cũng không nói sai. "Khu này gọi là chợ Tiểu Tinh Giác, nhà cửa nhiều nhưng muốn vào thuê thì phải cọc tiền rất cao. Ngươi xem để ta tìm giúp, hay là tự mình tìm?"
Bồng Triển chờ đợi nhìn Đinh Hoan. Nếu Đinh Hoan nhờ hắn giúp, thì có nghĩa là Đinh Hoan cũng không đến nỗi quá nghèo. Vì hắn giúp thì phải có thù lao.
Đinh Hoan vội nói:
"Bồng huynh giúp đến đây ta đã rất cảm kích rồi, bọn ta tự tìm vậy. Xin hỏi phí dẫn đường của Bồng huynh hết bao nhiêu?"
Bồng Triển cảm thấy Đinh Hoan không giàu có cho lắm, nhưng làm ăn mà, tất nhiên phải ra giá:
"Bình thường giá ở đây là 50 hắc tinh tệ..."
"Ôi, đắt vậy sao?"
Đinh Hoan kinh ngạc kêu lên.
Ngay lập tức không chờ Bồng Triển tự giảm giá, liền do dự nói:
"Hắc kim của ta không đủ, hay là để ta đi đổi một ít cho huynh vậy?"
Ban đầu Bồng Triển định ra giá hai mươi hắc kim, thậm chí mười hắc tinh tệ hắn cũng chấp nhận.
Hắn không ngờ Đinh Hoan lại mất bình tĩnh như vậy, mới kêu một tiếng đắt đã không cả trả giá. Hắn còn chờ Đinh Hoan tỉnh ngộ thế nào được:
"Ta có thể thối tiền lẻ cho ngươi."
Đinh Hoan có chút không nỡ lấy ra một đồng tử kim tệ đưa cho Bồng Triển, "Bồng huynh đúng là làm ăn dễ kiếm thật."
Bồng Triển vội nhận lấy tử kim tệ, thối cho Đinh Hoan 50 miếng hắc tinh tệ rồi mới lên tiếng:
"Chúng ta còn phải đóng thuế phí cao nữa, đừng nhìn ta lấy của ngươi 50 hắc tinh tệ, đến khi đó tự mình giữ được bao nhiêu cũng không biết."
"Vẫn là đa tạ Bồng huynh."
Đinh Hoan nhận lại 50 hắc tinh tệ.
Bồng Triển không ngờ lần này kiếm được nhiều đến vậy. Nhận được tiền rồi, hắn còn chủ động nhắc Đinh Hoan một câu, tìm nhà phải có người đứng giữa rồi mới vội vàng rời đi. Ý của Bồng Triển là Đinh Hoan phải thông qua môi giới hoặc lái buôn khi thuê nhà.
"Tiểu Thổ, ta thấy hắn còn có thể chấp nhận thấp hơn một chút."
Kỳ Tâm Nguyệt có chút khó hiểu, nàng dù thông minh, nhưng khi ra ngoài vẫn còn nhỏ tuổi, nên một số đạo lý đối nhân xử thế còn hơi thiếu.
"Vài chục hắc tinh tệ thôi, có trả hay không cũng vậy. Quan trọng là chúng ta không thể lộ ra có tiền, bằng không sẽ có rất nhiều phiền toái."
Đinh Hoan giải thích. Hắn không sợ người đến cướp, cái hắn lo là, nay một nhóm người mai một nhóm người, quá phiền phức. Nếu không phải vì che giấu tài sản, Đinh Hoan căn bản đã không cần Bồng Triển thối lại 50 hắc tinh tệ. Đinh Hoan hiểu rất rõ, không được phung phí lòng tốt của mình. Sở dĩ hắn cho qua vì Bồng Triển đã cho hắn tin tức rất hữu ích, bằng không hắn đã trả giá đến 10 hắc tinh tệ. Ban đầu Đinh Hoan định tìm một nơi yên tĩnh để ở, thì được Bồng Triển nhắc nhở. Ở nơi này, yên tĩnh chưa chắc đã an toàn. Tiểu Tinh Giác nơi ở của dân cư rất phức tạp lại gần chợ, ở đây cũng không tệ.
Vừa vào khu dân cư, Đinh Hoan đã thấy một hàng văn phòng môi giới và một số lái buôn nhỏ lẻ. Rõ ràng là ở đây, kinh doanh nhà đất vô cùng nhộn nhịp.
Đinh Hoan không tìm các lái buôn đó cũng chẳng nhờ môi giới, hắn thấy rất nhiều cửa phòng có dán chữ cho thuê. Đã vậy thì chi bằng mình tự đi tìm chủ nhà.
Đinh Hoan muốn mua nhà, xem qua một lượt thì thấy khu vực này việc cho thuê phòng rất tốt, hầu như không có nhà nào treo biển bán cả. Vài căn nhà treo bán, vị trí trông cũng thường, giá cũng nằm trong phạm vi chấp nhận của Đinh Hoan, chủ yếu là hai nghìn tử kim tệ trở lại. Có một căn có sân nhỏ cũng chỉ ba nghìn tử kim tệ. So với tiền thuê, Đinh Hoan thấy giá này hơi rẻ một cách bất thường.
"Người kia nói, chúng ta nên tìm môi giới để thuê phòng thì hơn."
Kỳ Tâm Nguyệt nhắc Đinh Hoan.
Đinh Hoan giải thích:
"Tâm Nguyệt, ngươi xem nơi này, hoàn toàn là nắm đấm quyết định tất cả. Dù ta có tìm môi giới thì những chuyện đáng xảy ra vẫn xảy ra thôi. Ta có thể tưởng tượng, môi giới ở đây giải quyết được vấn đề có hạn, tìm hay không tìm thì thật ra cũng chẳng khác gì nhau."
Kỳ Tâm Nguyệt gật đầu, nàng hiểu ý Đinh Hoan. Ý là những chuyện nhỏ nhặt, môi giới lấy tiền thì cũng giúp, còn trong mắt Đinh Hoan thì chuyện nhỏ hắn không cần nhờ đến môi giới giải quyết. Còn chuyện lớn, môi giới không giải quyết được, đã vậy thì cần môi giới làm gì.
"Chỗ này không tệ."
Đinh Hoan đứng trước một cái sân nhỏ.
Sân nhỏ cách chợ không xa, xung quanh cũng khá thoáng đãng. Ở giữa khu dân cư phức tạp này, coi như náo nhiệt mà vẫn yên tĩnh. Cách sân nhỏ không xa là một tảng đá lớn dựng đứng, trên đá viết hai chữ: Hạnh Đầm. Trên thực tế thì nơi này chẳng có đầm lầy nào cả, một con mương nhỏ cũng không có.
"Tiểu Thổ, bên ngoài đâu có dán biển cho thuê hay bán gì đâu?"
Kỳ Tâm Nguyệt có chút thắc mắc.
"Nếu có dán, thì không đến lượt chúng ta."
Đinh Hoan vừa nói vừa đi tới gõ cửa.
Cửa sân mở ra, một tráng hán có vẻ mặt hung hãn.
Hắn trừng mắt nhìn Đinh Hoan:
"Chuyện gì?"
Giọng có chút khó chịu, rõ ràng Đinh Hoan đã làm phiền hắn.
Đinh Hoan chắp tay, trên mặt nở nụ cười:
"Ta muốn mua cái sân này, ngươi ra giá đi."
"Không bán."
Tráng hán không do dự trả lời hai chữ, rồi định đóng cửa.
Đinh Hoan không chờ đối phương đóng cửa mà nói ngay:
"Năm nghìn tử kim tệ."
Vừa rồi ở chỗ khác hắn cũng xem qua những căn nhà đã dán giá, những sân nhỏ cỡ này có giá khoảng ba nghìn tử kim tệ. Dù hắn trả hơi thấp, thì cũng không chênh lệch nhiều lắm.
Tráng hán định đóng cửa nghe được năm nghìn tử kim tệ, theo bản năng nuốt nước bọt. Năm nghìn tử kim tệ, một món tài sản lớn như vậy, hắn kiếm đâu ra?
Không đúng, người trước mắt dám ra năm nghìn tử kim tệ, tức là còn có thể đưa ra nhiều hơn. Nhưng chưa đợi hắn lên tiếng, Đinh Hoan đã nói trước:
"Ta mang theo người tổng cộng chỉ có năm nghìn tử kim tệ, nếu không muốn bán thì chúng ta tìm chỗ khác."
"Bán, ngươi vào trong nói chuyện đi."
Tráng hán mở cửa cho Đinh Hoan và Kỳ Tâm Nguyệt vào trong sân.
Chỉ là liếc mắt nhìn Lão Lục, trong lòng hắn có chút nghi hoặc.
Vừa vào sân, Đinh Hoan đã cảm thấy chỗ này không tệ, ít nhất thì hợp để hắn luyện chế bùa và tập độn thuật. Ở nơi này vừa luyện bùa chú vừa tu luyện độn thuật, tiện thể hỏi thăm về tin tức phi thuyền của những hành tinh văn minh cao cấp. Chỉ cần nắm được thông tin về những con tàu của các hành tinh văn minh đó, hắn sẽ tìm cách rời khỏi cái nơi bề ngoài có vẻ bốn phương thông suốt mà thật ra không khác gì nơi chim không thèm ỉa này.
"Bằng hữu thật sự dùng năm nghìn tử kim tệ để mua cái sân này?"
Vào trong sân rồi, tráng hán nhìn chằm chằm Đinh Hoan, mắt đảo liên tục.
Đinh Hoan cười khẩy trong bụng, hắn không biết chỗ này có được phép đánh nhau không, nhưng chỉ cần người này dám động thủ trước, hắn sẽ giết.
"Không sai, đây là năm nghìn tử kim tệ."
Đinh Hoan lấy ra một túi ném lên bàn.
Túi này vẫn là của Đầu tỷ đưa, Đinh Hoan ném lên bàn nghe rõ tiếng "cạch", chứng tỏ số tử kim tệ trong đó không hề nhỏ.
Tráng hán vội đưa tay chụp lấy, nhưng chụp hụt, túi lại rơi vào tay Đinh Hoan.
"Ngươi bán thì tiền này của ngươi, không bán thì không liên quan đến ngươi."
Đinh Hoan thong thả nói.
Bán, chắc chắn phải bán. "Tiền đưa đây, nhà sẽ là của ngươi."
Tráng hán không do dự nói.
Đinh Hoan không đưa tiền cho hắn, mà chỉ nhìn chằm chằm vào tráng hán, không muốn nói thêm gì.
Tráng hán thấy vậy chỉ đành đi lấy khế ước nhà ra, thần niệm của Đinh Hoan đã sớm bao phủ lên chiếc khế ước đó rồi.
Cái gọi là Tứ Hướng Tinh Lục chẳng qua là một mớ hỗn tạp Tinh Lục, cái khế nhà này cũng chỉ là làm ra vẻ mà thôi.
Trên khế nhà còn có ảnh chụp của một tráng hán.
Tráng hán tên là Kanni, phía trên viết là cư dân Tứ Hướng Tinh Lục.
Đinh Hoan không rõ lắm khế nhà bản gốc của Tứ Hướng Tinh Lục có phải như vậy hay không, ít nhất hắn không thấy được khế nhà này có dấu hiệu làm giả.
"Ngươi xem khế nhà ở chỗ này."
Kanni lắc lắc khế nhà trong tay.
Đinh Hoan thản nhiên nói:
"Ta nếu đã dám đến nơi này mua nhà, tự nhiên là nghe qua danh tiếng Kanni ngươi, cho nên chúng ta đi nơi giao dịch làm sang tên."
Công vui mừng không biết mua bán nhà ở có cần phải đến nơi giao dịch sang tên hay không, nhưng lúc trước hắn bán tàu Lam Tinh cũng phải đi nơi giao dịch, việc mua bán nhà cửa này chắc cũng phải làm vậy thôi.
Kanni ngẩn người, hắn cứ tưởng Đinh Hoan dám chạy đến chỗ hắn mua nhà, thì chắc hẳn là một kẻ mới đến, căn bản không biết sự lợi hại của Kanni hắn.
Không ngờ người ta biết hắn là Kanni, mà vẫn dám đến đây mua nhà, xem ra người trẻ tuổi trước mắt này không đơn giản rồi.
Bất quá ánh mắt hắn liếc nhìn chiếc túi vải trong tay Đinh Hoan, sự tham lam không cách nào che giấu được.
Căn phòng này của hắn tối đa cũng chỉ có hơn ba ngàn tử kim tệ, ở cái địa phương này, người mua nhà rất ít, phần lớn là thuê phòng.
Thương vụ này tuyệt đối không thể bỏ qua.
"Tốt, nếu đã vậy, chúng ta cùng đi thôi."
Kanni đứng lên.
Đợi khi hắn lấy được tiền về tay, sẽ cẩn thận hỏi thăm lai lịch của Đinh Hoan một chút.
Trong suy nghĩ của hắn, Đinh Hoan có lẽ chỉ là một kẻ thích phô trương thanh thế, đến lúc đó hắn vẫn có thể lấy lại căn nhà.
Hắn khẳng định Đinh Hoan chưa từng gặp chủ nhân cũ của căn nhà này, nếu gặp rồi thì chắc chắn sẽ không mua cái nhà này...
Bạn cần đăng nhập để bình luận