Thần Thoại Chi Hậu

Chương 414: Hỗn chiến

"Nơi này làm sao có thể muốn đi Tiên Đình lộ?"
Dạ Mi Nhi cuối cùng là người đầu tiên đưa ra nghi vấn.
"Hồ Phiêu Tiên, đây là có chuyện gì? Không phải đi Tiên Đình sao? Tại sao ta cảm giác đây là để cho chúng ta đi chịu chết?"
Đinh Hoan không chút do dự đâm thọc.
Hồ Tướng Dương vẻ mặt âm trầm, còn chưa kịp trả lời, thì đám Ô kim thú ăn thịt hung hãn đã lao đến.
Đinh Hoan tự nhiên là người đầu tiên lùi lại, hắn cũng không muốn vì những người này bán mạng.
Dạ Mi Nhi cũng không ngờ Đinh Hoan dám trực diện chất vấn Hồ Tướng Dương, lập tức nàng thấy Đinh Hoan lùi lại, căn bản không có ý định động thủ, tự nhiên không chút do dự lùi lại.
Cái tên Trương Tam này bình thường sợ sệt rụt rè, bây giờ cũng dám rút lui, nàng Dạ Mi Nhi dựa vào cái gì không dám rút lui?
Từ xa, Hồ Bất Tựu đã vội vã đi đến bên cạnh Đinh Hoan:
"Trương Tam lão đệ, lần này chúng ta có khả năng bị hố."
Đừng thấy hắn trước kia được thông báo tuyển đến, thực tế thì ngoài Đinh Hoan còn để ý hỏi han vài câu, những người khác căn bản chẳng ai thèm để ý đến hắn.
Cho nên bây giờ vừa có chuyện, hắn liền nghĩ muốn liên minh với Đinh Hoan.
"Kẻ ngốc cũng biết chúng ta bị hố."
Dạ Mi Nhi hừ một tiếng, giọng nói đầy phẫn nộ.
Hồ Tướng Dương làm gì còn thời gian để ý đến mấy người Đinh Hoan, hắn đã sớm bị cuốn vào giữa vòng vây của đám Ô kim thú ăn thịt, liều mạng chém giết lũ Ô kim thú ăn thịt đông như kiến.
Đám Ô kim thú ăn thịt này phần lớn đều là cấp hai và cấp ba tiên yêu thú, cũng có vài con cấp bốn tiên yêu thú, giết chúng cũng không phải chuyện dễ dàng.
Mấy tu sĩ bị Hồ Tướng Dương thuê đến thấy Đinh Hoan rút lui, cũng muốn rút lui.
Bọn họ cũng thấy rõ, đây rõ ràng là bị hố.
Chỉ là bọn họ phản ứng chậm hơn nửa bước, không kịp Dạ Mi Nhi và Hồ Bất Tựu nhìn thời cơ.
"Ai dám lui lại, lập tức chém giết. Dù ngươi trốn, cổ đạo thương hội của ta cũng sẽ truy nã ngươi."
Hồ Tướng Dương vừa sát lục Ô kim thú một sừng, vừa giận dữ gào thét.
Bốn tu sĩ có vẻ hơi sợ quy củ của cổ đạo thương hội, miễn cưỡng tế pháp bảo công kích Ô kim thú ăn thịt, nhưng vẫn có hai người lựa chọn rút lui.
Lúc này, Sư Nặc Châu đã nhìn chằm chằm vào bọn họ. Hồ Bất Tựu và Dạ Mi Nhi lui nhanh, Sư Nặc Châu không kịp động thủ.
Hai tu sĩ này vừa mới lui về phía sau mấy bước, đã bị Sư Nặc Châu ở sau lưng một đao chém giết mỗi người một nhát.
Cùng lúc đó, một tiếng kêu thảm thiết đau đớn vang lên, một chân của Hồ Tướng Dương bị một con Ô kim thú ăn thịt cắn đứt.
Hồ Tướng Dương thấy một đám Ô kim thú ăn thịt xông đến, trong lòng hoảng loạn, toàn lực ra tay, muốn giết mở đường máu thoát khỏi vòng vây.
Không ngờ ban đầu thật sự đã chém rỗng xung quanh, nhưng không có sức để duy trì, trong chốc lát không thể xông ra được, lại bị bao vây, dẫn đến bị trọng thương.
Nếu như tâm lý hắn bình tĩnh hơn chút và khi ra tay còn chút sức, thì đã không đến mức mất tiên cơ.
Mất một chân khiến Hồ Tướng Dương chậm chạp, chưa kịp phản ứng, thì một con Ô kim thú ăn thịt cấp bốn đã cắn mất nửa đầu hắn.
Sư Nặc Châu vừa rút về chỗ Đinh Hoan, hắn định ép Đinh Hoan và mọi người xông lên trước.
Trong lòng hắn nghĩ, thân là tu sĩ hộ tiêu, ai cho ngươi cái gan nấp ở phía sau?
Sau khi nhìn thấy tình cảnh thê thảm của Hồ Tướng Dương, hắn theo bản năng ngây người, Đinh Hoan không hề do dự, một cước đá vào lưng Sư Nặc Châu.
Sư Nặc Châu thần niệm quét đến việc Đinh Hoan ra tay, trong lòng hắn giận dữ.
Hắn còn chưa ra tay, mà cái tên Kim Tiên bé nhỏ này lại dám động thủ trước? Muốn chết.
Nhưng cơn giận của Sư Nặc Châu rất nhanh biến thành hoảng sợ, cú đá này của Đinh Hoan vậy mà hắn lại không tránh được.
Khi Đinh Hoan ra chân, lĩnh vực sớm đã khóa không gian của hắn, hắn cho rằng với tu vi Huyền Tiên hậu kỳ, hắn có thể dễ dàng tránh được cú đá này của Đinh Hoan.
Nhưng thực tế khiến hắn hết sức tuyệt vọng, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể mình rơi vào giữa bầy Ô kim thú ăn thịt, sau đó bị một con Ô kim thú há miệng nuốt vào, thậm chí không hề nhai.
Khi Đinh Hoan ra chân, Dạ Mi Nhi do góc độ nên không nhìn thấy.
Còn Hồ Bất Tựu có thể đã thấy rõ, trán hắn đổ mồ hôi lạnh.
Từ trước đến giờ, hắn đều coi Đinh Hoan là người yếu nhất trong số họ. Nào ngờ Đinh Hoan lại đá chết Sư Nặc Châu bằng một cước?
"Hắn làm sao vậy?"
Dạ Mi Nhi cũng ngạc nhiên nhìn Đinh Hoan và Hồ Bất Tựu.
Lúc Sư Nặc Châu xông tới, nàng còn đang do dự có nên ra tay với Sư Nặc Châu không, trong nháy mắt Sư Nặc Châu đã bị giết?
"Mấy người này chắc không trụ được bao lâu."
Đinh Hoan chủ động nhắc Dạ Mi Nhi một câu.
Lúc này Dạ Mi Nhi mới nhìn về phía trước, đám người bọn họ, bây giờ chỉ còn lại một mình tên thanh niên đi theo Hồ Tướng Dương là còn đang ra tay.
Lĩnh vực của thanh niên kia rất mạnh, trong tay hắn có một cây ba lưỡi đao, mỗi lần ra tay đều sẽ mang theo mấy xác Ô kim thú ăn thịt.
Ngoài thanh niên đó ra, còn có ba người bên cạnh hắn, hai nữ tử bảo vệ tên đầu đội mũ rộng vành kia.
Đinh Hoan vì đã sớm lùi về sau, nên được chiến hạm và những người phía trước che chắn, chỉ có hơn chục con Ô kim thú ăn thịt cấp thấp xông lại.
"Đi."
Đinh Hoan tế ra Luân Hồi thương, một thương quét ra, hai con Ô kim thú ăn thịt trước mặt bị giết, Đinh Hoan tăng nhanh tốc độ xông lên phía trước.
Hồ Bất Tựu và Dạ Mi Nhi làm sao không biết đây là cơ hội tốt nhất, phía sau có người hỗ trợ cản Ô kim thú, phía trước có Đinh Hoan mở đường, bọn họ không đi bây giờ thì đợi đến bao giờ?
Mặc dù Đinh Hoan đang rút lui, nhưng thần niệm của hắn lại rơi vào chiếc nhẫn trên tay tên tu sĩ đội mũ rộng vành kia, dễ dàng phá được chiếc nhẫn.
Thấy đồ vật trong nhẫn, Đinh Hoan choáng váng.
Trong này ít nhất cũng có trên mười triệu thượng phẩm tiên tinh, còn có một cái tiên linh mạch phẩm chất không tồi.
Còn về tiên đan và tiên linh thảo bên trong, không món nào là cấp bậc thấp.
Không được, không thể cứ thế đi.
Hồ Bất Tựu và Dạ Mi Nhi đã lao ra rất xa, Đinh Hoan mở đường ngược lại bị tụt lại phía sau, đồng thời bị ba con Ô kim thú ăn thịt bao vây.
Đinh Hoan vốn muốn lấy chiếc nhẫn của tu sĩ đội mũ rộng vành kia, nên đã chậm tốc độ.
Nhưng hắn không ngờ rằng Hồ Bất Tựu lại nghĩa khí như vậy, thấy Đinh Hoan không thoát ra được mà bị Ô kim thú ăn thịt vây, ngược lại đã quay lại tấn công Ô kim thú ăn thịt.
Thấy Hồ Bất Tựu quay lại đánh Ô kim thú ăn thịt, Dạ Mi Nhi do dự một chút, cũng quay lại giúp Đinh Hoan thoát khỏi khốn cảnh.
Đinh Hoan rất là bất đắc dĩ, hắn lại không thể nói "các ngươi đi trước đi, ta tự đi được."
Hắn thật sự có thể thoát, dù sao mấy con Ô kim thú ăn thịt cấp bốn đang quấn lấy ba gã tu sĩ Đại Ất Tiên kia.
Đinh Hoan do dự một chút, vừa ứng phó với đám Ô kim thú ăn thịt này, vừa dùng thần niệm bao lấy một giọt tủy biển ức năm bôi lên cánh tay tên tu sĩ đội mũ rộng vành kia.
Đợi đến khi thần niệm của Đinh Hoan vừa thu lại, thì đám Ô kim thú ăn thịt đó như phát điên, toàn bộ xông về phía tên tu sĩ đội mũ rộng vành.
Tu sĩ đội mũ rộng vành kia chỉ có tu vi Kim Tiên, hắn được ba tên Đại Ất Tiên kia bảo vệ, nếu không thì đã bỏ mạng rồi.
Bây giờ nhiều Ô kim thú ăn thịt điên cuồng xông về phía hắn, hắn hoàn toàn hoảng loạn.
Ba tên tu sĩ Đại Ất Tiên kia vốn đang bảo vệ tên đội mũ rộng vành, thấy nhiều Ô kim thú ăn thịt xông về phía tên này thì càng liều mạng xông tới để ngăn cản.
Chỉ là Ô kim thú ăn thịt ở đây quá đông, không đợi bọn họ đến được chỗ tên đội mũ rộng vành, cánh tay của tên này đã bị một con Ô kim thú ăn thịt cắn đứt.
Đinh Hoan nhắm chuẩn thời gian, gần như cùng lúc với việc Ô kim thú cắn đứt cánh tay tu sĩ mũ rộng vành, Đinh Hoan đã cướp lấy chiếc nhẫn ở ngón tay trên cánh tay đó.
Chiếc nhẫn đến tay, Đinh Hoan vội vàng ném nó vào nồi sắt.
Hắn khẳng định trong giới chỉ này còn có thần niệm ấn ký.
Cất trên người, hắn sợ sẽ gặp phiền phức.
Nếu không phải đồ vật trong giới chỉ này thật sự cần gấp, hắn cũng không muốn làm vậy.
Chiếc nhẫn đến tay, uy lực của Luân Hồi thương trong tay Đinh Hoan tăng lên gấp mấy lần, dù lại có mười mấy con Ô kim thú ăn thịt vây lại.
Nhưng dưới toàn lực công kích của ba người Đinh Hoan, Hồ Bất Tựu và Dạ Mi Nhi, bọn họ rất nhanh đã xé được một kẽ hở.
Ba người tranh thủ thời gian lao ra, nếu lại chiêu phải Ô kim thú ăn thịt cấp bốn thì sẽ khó thoát.
Khi Đinh Hoan thoát khỏi vòng vây của Ô kim thú ăn thịt và trốn xa, thần niệm của hắn quét đến thấy tu sĩ mũ rộng vành bị một con Ô kim thú xé toạc đầu.
Đinh Hoan biết, cho dù chuyện này có liên quan đến họ hay không, thì chỉ sợ về sau cũng sẽ có không ít phiền phức.
"Lên pháp bảo phi hành của ta."
Đinh Hoan không để ý, trực tiếp tế nồi sắt.
Hồ Bất Tựu và Dạ Mi Nhi nhảy lên nồi sắt của Đinh Hoan, Đinh Hoan kích phát nồi sắt, trong nháy mắt đã bỏ xa đám Ô kim thú ăn thịt đó.
Cảm nhận được tốc độ nồi sắt của Đinh Hoan, Dạ Mi Nhi và Hồ Bất Tựu đều kinh ngạc, tốc độ này có lẽ còn nhanh hơn cả tiên khí bay lượn thượng phẩm.
Dạ Mi Nhi cũng biết Đinh Hoan chắc chắn không đơn giản như vẻ bề ngoài, nàng thậm chí có chút nghi ngờ liệu việc Ô kim thú ăn thịt xông lên có liên quan đến Đinh Hoan hay không.
Dù sao sự việc quá mức trùng hợp.
Đinh Hoan bế quan mấy tháng một chút tiếng động đều không có.
Hết lần này tới lần khác vào lúc Đinh Hoan mở ra cấm chế đi ra, những con ăn thi Ô kim thú kia liền theo tới đây.
"Trương Tam huynh đệ, chúng ta bây giờ đi đâu?"
Hồ Bất Tựu đương nhiên cũng không phải là đồ ngốc, nếu không cũng không thể trong nhiều người như vậy trổ hết tài năng, được Hồ Tướng Dương chọn trúng.
Hắn sở dĩ quay đầu giúp đỡ Đinh Hoan, ngoài việc Đinh Hoan cho hắn cảm giác rất tốt ra, còn có là Đinh Hoan thực lực đủ mạnh.
Thực lực của Đinh Hoan nếu không mạnh, có thể một cước đạp bay Sư Nặc Châu sao?
Nếu không cứu Đinh Hoan, hắn đoán chừng mình cũng đi không xa.
Đằng nào cũng đều chết, còn không bằng liều mạng đem Đinh Hoan cứu được, sau đó mọi người cùng nhau đi, như vậy, còn thêm một phần chắc chắn.
Đinh Hoan nói:
"Chờ một chút, ta phải nghĩ xem chúng ta có thể đi đâu."
Ra hiệu cho Hồ Bất Tựu và Dạ Mi Nhi chờ, thần niệm của Đinh Hoan rơi vào một viên phương vị thủy tinh cầu trong giới chỉ của tu sĩ mũ rộng vành kia.
Trên thủy tinh cầu này có mấy chữ lớn, Bàn Cổ đại thế giới.
Thần niệm thấm vào, Đinh Hoan cũng vô cùng rung động.
Hắn chưa bao giờ thấy phương vị thủy tinh cầu rõ ràng như thế, trong thủy tinh cầu không chỉ năm Đại thiên Đình đánh dấu rõ ràng, mà ngay cả phân bố thế lực của hỗn loạn giới, những địa phương nào tương đối an toàn, đều có giới thiệu tường tận.
Đinh Hoan muốn sao chép thủy tinh cầu này ra hai phần, nhưng ngay lập tức hắn liền biết mình nghĩ quá rồi, thủy tinh cầu này căn bản là không thể sao chép.
Cấm chế bên trong quá phức tạp.
Đinh Hoan chỉ có thể dựa vào trí nhớ, đem thông tin đại khái của hỗn loạn khu sao chép vào trong thủy tinh cầu.
"Hồ đạo hữu, Dạ đạo hữu, hai ngươi có biết tình cảnh hiện tại của chúng ta không?"
Đinh Hoan ngưng trọng hỏi hai người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận