Thần Thoại Chi Hậu

Chương 109: Côn Luân sơn mạch cường giả

"Hoan gia, ta nói thật lòng đó, hơn nữa bây giờ đại ca có thể đóng dấu linh hồn ta."
Lão Lục lo lắng Đinh Hoan không tin mình, chủ động viết ra.
Tâm trạng của nó thật sự quá kích động và lo được lo mất, khi thì gọi đại ca, khi thì gọi Hoan gia, đến cả việc Đinh Hoan từ chối nó cũng không quan tâm.
"Thấy ngươi thành khẩn như vậy, ta tạm tin ngươi."
Đinh Hoan cảm thấy nếu Lão Lục này chịu giao dấu ấn linh hồn, cũng không hẳn không thể giúp nó một chút.
Dựa theo hiểu biết của hắn về dấu ấn linh hồn, một khi đã khắc họa, tuyệt đối không thể bị phản bội.
Vì phản bội có nghĩa là mình có thể khiến đối phương chết.
"Vậy ta giao dấu ấn linh hồn ngay bây giờ nhé."
Lão Lục viết, đủ để thấy nó đang nóng ruột như thế nào.
Đinh Hoan xua tay ngăn lại:
"Bây giờ không cần, đợi về tới Lạc Hà thành phố rồi tính."
"Hoan gia, sao còn phải đợi lâu vậy? Thế chẳng phải là ta không thể tu luyện?"
Lão Lục sốt ruột, chữ viết cũng xiêu vẹo.
Ở đây nhiều đá Trán Thần tinh như vậy, nếu không thể tu luyện, với nó thiệt lớn biết bao.
Đinh Hoan lườm Lão Lục:
"Lão Lục, ở đây nhiều Trán Thần tinh như vậy, ta với Tâm Nguyệt dùng không hết, ngươi sốt ruột cái rắm. Còn có một việc ta muốn nói trước, biện pháp của ta không chắc chắn thành công, thậm chí cơ hội thành công chưa tới 50%.
Một khi thất bại ngươi có thể vẫn biến thành Thạch Hầu, thậm chí ký ức cũng không giữ lại được."
Lão Lục vẻ mặt cầu xin viết:
"Hoan gia, nếu không thành công, ta sống cũng vô nghĩa."
Đinh Hoan nghĩ cũng đúng, với một kẻ ngạo mạn như Lục Nhĩ, nếu chỉ sống cả đời làm một con khỉ chạy vặt, trốn ở núi Thiên Lạc, e rằng nó thà chết còn hơn.
Năm xưa Lục Nhĩ vì sao bị gài bẫy? Chẳng phải vì không cam lòng chết, khát khao trở nên mạnh mẽ sao?
"Hoan gia, rốt cuộc là biện pháp gì? Nhất định phải về Lạc Hà thành phố mới làm được sao?"
Lão Lục vẫn không nhịn được dùng giấy bút hỏi thăm.
Đinh Hoan chỉ đành nói:
"Ta định giúp ngươi tạo ra linh căn, có thành công hay không chỉ trông vào may mắn."
Lần này Lão Lục hiểu, nó biết mình thiếu linh căn, vì không có linh căn, dù có bao nhiêu tài nguyên tu luyện cũng không thể Trúc Cơ.
Đinh Hoan muốn giúp nó tạo linh căn, đó là điều nó mong đợi nhất.
Thật ra Đinh Hoan cũng không biết có thành công không, máu của hắn coi như là máu luân hồi, còn Lão Lục thì máu không tính là máu luân hồi, nên hắn cũng không chắc.
Khi chế tạo gien linh căn cho Lão Lục, hắn sẽ dùng máu ở sáu mi tâm thử một lần.
Nếu thất bại, hắn cũng hết cách.
"Hoan gia, vậy hiện giờ các ngươi tu luyện, ta phải làm gì?"
Lão Lục viết, dù nôn nóng cũng chẳng làm gì được.
Đinh Hoan chỉ vào tàu Lam Tinh:
"Nhiệm vụ chính của ngươi là bảo vệ tàu Lam Tinh, trong thời gian ta bế quan, ngươi chặt ít cây, khiêng chút đá về bao quanh tàu Lam Tinh."
"Hoan gia yên tâm, việc này cứ giao cho ta."
Lão Lục vừa viết vừa vỗ ngực ba ba.
Dù vậy, Đinh Hoan cũng không giao quyền ra vào tàu Lam Tinh cho Lão Lục, hắn chỉ giao cho Kỳ Tâm Nguyệt.
Trong tàu Lam Tinh có một đống Trán Thần tinh, còn có một mạch năng lượng, đây là vốn liếng của hắn để ngao du vũ trụ sau này.
Giao cho Lão Lục trông coi, hắn không yên tâm được. Tên này nếu không vì muốn tạo linh căn, nâng cao thực lực thì có đánh chết cũng không giao linh hồn lạc ấn đâu.
Hắn lại không am hiểu trận đạo, dù có kiến thức về trận đạo trong đầu nhưng cũng không hiểu, hoàn toàn không có chút kiến thức nhập môn nào.
Sau khi giao tàu Lam Tinh cho Lão Lục, Đinh Hoan dẫn Kỳ Tâm Nguyệt tới một chỗ gần tàu Lam Tinh mở hai cái động phủ.
Hắn muốn tu luyện đến cảnh giới đỉnh phong của tu sĩ gien cấp chín ở đây, sau đó tìm di tích cổ đạo tu.
"Tâm Nguyệt, chờ một chút."
Sau khi xây xong động phủ, Đinh Hoan gọi Kỳ Tâm Nguyệt lại.
Kỳ Tâm Nguyệt nghi hoặc nhìn Đinh Hoan.
Đinh Hoan cười nói:
"Lần này ta bế quan có thể kéo dài hơn một tháng, nên ta muốn truyền thụ cho ngươi một vài thứ."
"Thứ gì vậy?"
Kỳ Tâm Nguyệt theo bản năng hỏi.
"Trước kia chẳng phải đã dạy ngươi Ngự Phong thuật sao, mấy thứ này cũng tương tự như tiểu pháp thuật, như đao gió thuật, hỏa cầu thuật, dời bụi quyết,... Khi ta bế quan, ngươi có thể tu luyện Phong Nhận thuật."
Đinh Hoan vừa nói vừa giải thích phương pháp thi triển các tiểu pháp thuật. Tu luyện Lạc Thức Kinh mà không luyện mấy pháp thuật này thì cũng như không.
Đinh Hoan cảm thấy Kỳ Tâm Nguyệt tu luyện rất nhanh, lần bế quan này rất có thể sẽ đột phá lên tu sĩ gien cấp năm.
Vậy nên, cứ dạy cho Kỳ Tâm Nguyệt một số thủ đoạn tấn công cơ bản.
Người bên cạnh càng mạnh thì đối với hắn càng có lợi.
Nghe nói là Phong Nhận thuật và Hỏa Cầu thuật, Kỳ Tâm Nguyệt lập tức thấy hứng thú.
Đinh Hoan dùng Phong Nhận thuật và Hỏa Cầu thuật, nàng đâu phải mới biết.
Trước kia Đinh Hoan đã dùng Phong Nhận thuật và Hỏa Cầu thuật làm trọng thương Yêu Long kia, lúc đi biển, Đinh Hoan cũng dùng Phong Nhận thuật để tự vệ.
Kỳ Tâm Nguyệt vốn rất hứng thú với các tiểu pháp thuật này, mà tu luyện của Kỳ Tâm Nguyệt lại là Lạc Thức Kinh.
Với năng lực lĩnh ngộ của Kỳ Tâm Nguyệt, chỉ nửa ngày là nàng đã nắm vững gần hết các pháp thuật Đinh Hoan dạy.
Sau đó chỉ là vấn đề thuần thục thôi.
Lão Lục đang khổ sở chặt cây, khiêng đá để bảo vệ tàu Lam Tinh thì Đinh Hoan đã dạy xong cho Kỳ Tâm Nguyệt, bắt đầu trùng kích tu sĩ gien cấp chín.
Đinh Hoan xung quanh toàn là Trán Thần tinh, hắn còn dùng Trán Thần tinh bố trí một bát quái trận.
Nói là bát quái trận, kỳ thực chỉ là bày Trán Thần tinh theo hướng bát quái mà thôi, có hiệu quả hay không thì Đinh Hoan không hề quan tâm.
Thời gian thấm thoát trôi qua, Lão Lục sau khi bảo vệ xong tàu Lam Tinh thì chỉ còn biết ngẩn ngơ quanh quẩn.
Kỳ Tâm Nguyệt thì nửa tháng sau đã tiến vào tu sĩ gien cấp bốn, tốc độ hấp thụ Trán Thần tinh ngày càng nhanh.
Đinh Hoan tu luyện tới đỉnh phong của tu sĩ gien cấp tám, chuẩn bị bước vào hàng ngũ tu sĩ gien cấp chín trong vài ngày tới.
Hung thú gien ở Côn Lôn nhiều thật, nhưng đa số đều có chút trí tuệ.
Việc Đinh Hoan mở tàu Lam Tinh tới đây khiến chúng cảm thấy nguy hiểm, nên chủ động tránh đi.
May mà dãy Côn Luân không thiếu chỗ, ở đây hung thú nhiều, chỗ tu luyện cũng không ít.
Kỳ Tâm Nguyệt tu luyện cạnh Đinh Hoan lại vui vẻ vô cùng, nàng vừa trở thành tu sĩ gien cấp năm.
Có đủ Trán Thần tinh, việc tu luyện dễ như ăn cơm uống nước.
Nàng bắt đầu luyện Phong Nhận thuật, Hỏa Cầu thuật cùng các tiểu pháp thuật khác.
Vài ngày nữa lại trôi qua.
Hôm đó, Kỳ Tâm Nguyệt đang định tìm một nơi khoáng đãng để tiếp tục thử Phong Nhận thuật thì đột nhiên nghe thấy tiếng kêu the thé của Lão Lục.
Kỳ Tâm Nguyệt vội vã xông ra, thấy một gã nam tử tóc dài đang dùng sức kéo cửa khoang tàu Lam Tinh.
"Ngươi đang làm gì vậy?"
Kỳ Tâm Nguyệt lớn tiếng quát hỏi.
Nàng đi theo Đinh Hoan, cố gắng học tiếng Hoa.
Kỳ Tâm Nguyệt có thiên phú ngôn ngữ rất cao, thêm vào đó việc nỗ lực học tập, trong thời gian ngắn nàng đã nói tiếng Hoa khá chuẩn.
Nam tử kia ngừng kéo cửa khoang, ánh mắt dán vào Kỳ Tâm Nguyệt, trong lòng có một cảm giác kinh diễm.
Hắn quan sát tỉ mỉ Kỳ Tâm Nguyệt, trong lòng càng kinh ngạc.
Hắn dám khẳng định, nếu nữ nhân trước mặt không bị hủy dung, chắc chắn là một mỹ nữ hắn chưa từng thấy.
Nhìn dáng người hoàn mỹ kia, nghĩ đến mình bế quan lâu như vậy không ra ngoài, hắn càng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Khoảnh khắc này, hắn động lòng.
Nam tử tóc dài cười nói:
"Làm quen chút, ta tên Thương Bắc Xuân, chiếc chiến hạm này là do ta đỗ ở đây, hôm nay do muốn rời khỏi đây, nên mới đến lấy chiến hạm."
Kỳ Tâm Nguyệt bị lời nói của tên này làm kinh ngạc, sao lại có người không biết xấu hổ như vậy?
Chiến hạm này rõ ràng là do Đinh đại ca bắn tới, sao lại thành của Thương Bắc Xuân được?
"Khó trách ngươi dám một mình tới đây, nếu ta không đoán sai, ngươi là tu sĩ gien cấp năm nhỉ.
Với thực lực này của ngươi, e rằng cả viện trưởng An Đông Áo của Học viện Hành tinh cũng không bằng."
Thương Bắc Xuân nói xong, lại nhìn Lão Lục, "Con khỉ này là sủng vật ngươi nuôi à? Một hung thú gien không tồi đấy. Cho ta mang về chơi."
Sau khi bình phẩm xong Lão Lục, Thương Bắc Xuân đột nhiên không biết lấy đâu ra một khối Nguyên Khí Thạch ném cho Lão Lục.
Trong mắt hắn, Lão Lục hẳn là hung thú gien cấp hai hoặc cấp ba. Loại hung thú có trí khôn này có thể làm thú cưng, chắc hẳn trí lực không hề kém.
Bây giờ hắn lấy Nguyên Khí Thạch ra, con khỉ này chắc chắn sẽ lao tới cắn lấy.
Thương Bắc Xuân không ngờ rằng, Nguyên Khí thạch rơi trước mặt Lão Lục, Lão Lục mắt cũng không liếc lấy một cái, chỉ hung hăng nhìn chằm chằm hắn.
Không chỉ Lão Lục không liếc Nguyên Khí thạch, mà cả nữ tử bên cạnh Hầu Tử cũng không liếc nhìn.
Điều này khiến Thương Bắc Xuân rất kinh ngạc, Nguyên Khí thạch đó, lẽ nào bọn hắn không biết đây là Nguyên Khí thạch?
Hắn rất nhanh phủ định phỏng đoán của mình, nữ tử đối diện tu luyện đến cấp năm thậm chí cấp sáu gien tu sĩ, tuyệt đối không thể không biết Nguyên Khí thạch.
Vì không cần Nguyên Khí thạch, với tuổi của nàng, tuyệt đối không tu luyện đến cảnh giới này được.
"Còn chưa biết ngươi tên gì?"
Thương Bắc Xuân sau khi kinh hãi, lại khôi phục nụ cười.
Trong lòng hắn lại đang nghĩ, phi thuyền xinh đẹp như này, chẳng lẽ không phải do nữ nhân trước mắt bắn tới sao?
Nếu đúng, vậy rất có thể là phi thuyền quân liên bang. Đã vậy, nữ nhân trước mắt này cũng có thể từ quân liên bang ra tới. Nghe nói quân liên bang có một chỉ huy quân lợi hại tên là Phiền Nghi Băng, lớn lên cũng rất xinh đẹp, không biết có phải là nữ nhân trước mắt này không.
"Ta tên gì không quan trọng, quan trọng là tàu Lam Tinh không phải của ngươi, là chúng ta bắn tới."
Kỳ Tâm Nguyệt cau mày nói, nàng hết sức xem thường cái gã đầy miệng dối trá trước mắt này.
"Ồ, ta nói là sau này. Trước kia là ngươi bắn tới, sau này sẽ là của ta."
Thương Bắc Xuân nói xong liền đưa tay chụp lấy Kỳ Tâm Nguyệt.
Việc trước đó hắn nói trước mặt nữ nhân này phi thuyền là của hắn, có xấu hổ không? Điều này căn bản không nằm trong phạm vi cân nhắc của Thương Bắc Xuân.
Nếu phi thuyền này là của nữ nhân này, vậy trước khống chế nữ nhân trước mắt này rồi nói.
Chỉ một cái cấp năm gien tu sĩ, hắn thật sự không để vào mắt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận