Thần Thoại Chi Hậu

Chương 439: Trùm phản diện

Mưu phản? Cái tội danh này một khi thành lập, Tiên tướng phủ cùng anh trong Phương phủ sẽ toàn bộ bị chém tận giết tuyệt, một con kiến cũng sẽ không lưu lại.
Dù cho Vô Thường Đại Đế ngăn cản, điều này cũng không thể ngăn cản được.
Quy tắc là đại gia ngầm thừa nhận, một khi đã định ra, Thiên Đế cũng không có cách nào chi phối.
Trừ phi Tiên Đình của hắn không muốn chơi nữa.
Chỉ cần không ngốc, Vô Thường Đại Đế sẽ biết nên chọn lựa thế nào.
Bố Càng sắc mặt tái nhợt, như thế này thì còn chơi thế nào?
Anh Phương mồ hôi lạnh trên trán vù vù rơi xuống, đây là muốn cả nhà bị giết sao?
Trước đó đến giờ đều là đối thủ của hắn bị chính mình ép đến mờ mịt thất thố, hôm nay lại đến phiên chính hắn?
Hắn chẳng qua là gán cho Lộc Sùng Đạo một cái tội phạm thượng, vậy mà muốn rơi vào cảnh cả nhà bị chém giết. Nếu như hắn lại tiếp tục sắp đặt Lộc Sùng Đạo tội tham ô, vậy chẳng phải là tổ tông mười tám đời đều bị đào lên mà đồ sát một lần sao?
Không được, tranh thủ thời gian phản bác, tranh thủ thời gian phản bác...
Anh Phương trong đầu không ngừng hiện lên bốn chữ này, nhưng chính là tìm không thấy điều luật để phản bác ở đâu.
Các tội khác, chỉ cần không xuất ra đạo vận pháp tắc, là có thể thông qua tổ hợp luật để phản bác. Nhưng liên quan đến chuyện mưu phản, căn bản không có biện pháp thoát tội nào cả.
Đừng nói là tiên thần ở đây, ngay cả Vô Thường Đại Đế cũng cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Nếu phía sau có người mượn thánh chỉ của mình, đi giết những kẻ không vừa mắt, vậy Tiên Đình chẳng phải sẽ loạn hết cả lên rồi sao?
Không được, lỗ hổng này trong Cửu Đỉnh tiên luật nhất định phải vá lại.
Vô luận Vô Thường Đại Đế có muốn bổ sung lỗ hổng trong Cửu Đỉnh tiên luật hay không, hiện tại cũng không thể thay đổi.
Đối với Anh Phương hiện tại mà nói, hắn đã không còn lo đến vụ án của Lộc Sùng Đạo, trong đầu hắn toàn bộ đang nghĩ về một việc.
Đó là làm thế nào để có thể thoát thân?
Càng nhanh càng nghĩ không ra.
Mặc cho Anh Phương nghĩ thế nào về luật pháp trong Cửu Đỉnh tiên luật, chính là không nghĩ ra được một điều nào có thể giúp hắn miễn tội.
Đinh Hoan trông thấy dáng vẻ của Anh Phương, trong lòng có chút câm nín.
Cái tên nhị đại ngốc tử này, nghĩ không ra điều luật để miễn tội, ngươi không thể nghĩ đến việc giảm bớt hình phạt trước, rồi sau đó từ từ thoát tội sao?
Hắn còn chuẩn bị cái này sau khi bị Anh Phương phá xong, lại tung ra một chiêu còn ác hơn.
Không ngờ Anh Phương đến cả điều này cũng không phá được, ngươi còn là Chưởng kỳ tiên của Tiên Pháp Bộ đó à? Ta nhổ vào!
Kim Hà Đại Đế không thể tưởng tượng nổi nhìn Đinh Hoan, ông nghe cháu gái Tần Chi Nam nói qua Đinh Hoan vô cùng tinh thông ngũ hành pháp tắc, nên lúc Đinh Hoan vừa đến liền chủ động chào hỏi.
Nói trắng ra, ông ta muốn Đinh Hoan tiếp tục dạy dỗ cháu gái và cháu ruột của mình.
Hiện tại ông ta thấy Đinh Hoan chỉ vài ba câu, không tốn bao nhiêu công sức đã ép Anh Phương không có sức hoàn thủ. Trong đó thậm chí ngay cả đạo vận pháp tắc cũng không đề cập tới, chỉ dựa vào tiên luật liền hạ gục đối phương.
Mà lại còn là đầu tiên của Cửu Đỉnh tiên luật.
Như vậy có nghĩa là gì, không chỉ là mạnh sao?
Đây là mạnh đến mức không hợp lẽ thường rồi.
Phải biết trước đó khi Anh Phương định tội cho Lộc Sùng Đạo, không ai cho rằng Lộc Sùng Đạo có thể thoát tội.
Bây giờ mới biết Lộc Sùng Đạo có thể dễ dàng thoát tội như vậy, quả thực là hai thái cực.
Có thể nghiên cứu Cửu Đỉnh tiên luật đến mức độ như thế này, rõ ràng tư chất của Đinh Hoan đáng sợ đến nhường nào.
Vô Thường Đại Đế hiện tại là chủ thẩm.
Theo thường lệ, hiện tại Vô Thường Đại Đế phải nhắc nhở Anh Phương phản bác.
Nhưng lần này Vô Thường Đại Đế lại im lặng, một khi hắn mở miệng tương đương với việc Anh Phương và Bố Càng đều muốn cả nhà bị giết.
Bảo điện Tiên Đình tĩnh lặng như tờ, dường như thời gian đã ngừng trôi tại thời khắc này.
Vô Thường Đại Đế thở dài một tiếng, dù thế nào đi nữa, cũng không thể để uy nghiêm của Cửu Đỉnh tiên luật bị chà đạp.
Ngay lúc Vô Thường Đại Đế chuẩn bị mở miệng, một giọng nói đột ngột vang lên:
"Đại Đế ở trên, thần xin trình bày suy nghĩ của mình."
Vô Thường Đại Đế mừng rỡ, thấy rõ người tiến lên cúi người thi lễ, lập tức ôn hòa nói:
"Võ Thành Tinh Quân miễn lễ, có gì cứ nói thẳng."
Võ Thành Tinh Quân liền ôm quyền với Đinh Hoan:
"Đinh Luật Quan, Xương Dịch cũng không phải muốn nhắm vào ngươi, chỉ là vì hoàn thiện Cửu Đỉnh tiên luật thôi, mong Đinh Luật Quan thứ lỗi."
Võ Thành Tinh Quân là một trong thập đại Tinh Quân, lại có thái độ khiêm tốn như thế với Đinh Hoan, coi như Đinh Hoan có kiêu ngạo đến mấy đi nữa thì dựa theo lý mà nói, cũng nên cúi người hoàn lễ, đồng thời khiêm tốn vài câu.
Khiến mọi người trừng lớn mắt chính là, Đinh Hoan chỉ chắp tay sau lưng, lạnh lùng nhìn Võ Thành Tinh Quân:
"Võ Thành Tinh Quân, ngươi biết bây giờ ngươi ra mặt nói chuyện có ý nghĩa gì không?"
Đinh Hoan bản thân cũng không ngờ rằng, Võ Thành Tinh Quân lại muốn tìm chết, ra mặt giúp Bố Càng và Anh Phương.
Cái tên này chính là tên áo đen trước đây đã đi đồ sát cả nhà tu sĩ Càn Nguyên Tiên Trang, Đinh Hoan vốn định nhân cơ hội nói chuyện này với Hách Liên Ngạo Đông.
Dù sao ân oán trong này hắn cũng không rõ ràng, hắn cũng không định tham gia.
Nếu tên này không biết sống chết mà ra đối đầu với hắn, vậy thì đừng trách hắn vì Lạc Đao Tiên Tông báo thù.
Hắn nhớ rõ Lạc Đao Tiên Tông chính là bị tên này diệt đi, nguyên nhân là vì đệ tử cốt cán của Lạc Đao Tiên Tông là Vi Sa Kiếm đã giết chết chất tử của hắn là Xương Tử Hách.
Xem cái tên này bộ dạng chất phác đàng hoàng, ra tay thật tàn nhẫn a.
Võ Thành Tinh Quân vẫn một bộ dạng thật thà nói:
"Cho dù có ý nghĩa gì đi nữa, với tư cách là một trong thập đại Tinh Quân, ta cũng phải nỗ lực một chút để hoàn thiện Cửu Đỉnh tiên luật."
Đinh Hoan hiểu rõ ra, tên này không phải vì Anh Phương và Bố Càng, mà là đã nhìn ra Vô Thường Đại Đế không muốn giết cả nhà Bố Càng, cho nên mới đứng ra nói chuyện.
Rất giỏi vuốt mông ngựa a.
Đinh Hoan cười hắc hắc:
"Nhắc lại ngươi một câu, ngươi có thể mở miệng sau khi vụ án này kết thúc, hiện tại mở miệng chẳng khác nào đắc tội ta."
Sau khi Đinh Hoan nói xong, Bảo điện Tiên Đình trở nên yên tĩnh không một tiếng động, hắn bỗng nhiên cảm giác mình có chút giống trùm phản diện.
"Đinh Hoan, ngươi chỉ là một tán tu luật quan tầm thường, cũng dám uy hiếp một trong thập đại Tinh Quân, ngươi là muốn chết sao?"
Bố Càng không chút do dự lớn tiếng quát.
Lúc này, hắn nhất định phải làm cho đục nước.
Đinh Hoan nhìn Bố Càng:
"Ngươi muốn chết sớm một chút thì cứ việc phát ngôn bừa bãi."
Bố Càng giận dữ, nhưng ngay lập tức nghĩ đến thân phận hiện tại của Đinh Hoan, và cả năng lực chiến đấu của Đinh Hoan, hừ một tiếng, không dám lên tiếng nữa.
Hắn cũng biết Võ Thành Tinh Quân đứng ra không phải vì hắn, mà là vì Vô Thường Đại Đế.
Người trong Tiên Đình bảo điện cũng đều biết lợi hại của Đinh Hoan, nhưng thập đại Tinh Quân lại có địa vị quá cao, vài lời uy hiếp của Đinh Hoan này chẳng đau chẳng ngứa, chỉ có thể nói vẫn là còn trẻ nóng nảy.
Đinh Hoan ở trước mặt Bố Ánh Nhân mấy người thì giả bộ lão luyện, nhưng ở trong Tiên Đình này, người ta vừa nhìn liền biết Đinh Hoan tuổi không lớn lắm.
Người ta không cùng ngươi tranh cãi Cửu Đỉnh tiên luật, ngươi lại làm được gì?
Đinh Hoan muốn đối phó với Võ Thành Tinh Quân, cũng chỉ có một cơ hội này.
Sau cơ hội lần này, bọn họ thậm chí không có khả năng đồng thời đứng trên Bảo điện Tiên Đình nữa.
Mà trước đó Đinh Hoan và Võ Thành Tinh Quân căn bản cũng chưa từng gặp mặt, dựa vào cái gì để đối phó Võ Thành Tinh Quân chứ?
Tính khí của Võ Thành Tinh Quân thật sự rất tốt, cũng không để ý đến sự uy hiếp của Đinh Hoan, mà chỉ nói:
"Vừa rồi sau khi Đinh Luật Quan nói ra tội ác của Luật quan Anh Phương và Tiên tướng Bố Càng, cả Luật quan Anh Phương lẫn Tiên tướng Bố Càng đều mang vẻ mờ mịt không thể tin được.
Chỉ những ai chưa từng nghĩ đến chuyện này, mới có loại biểu hiện đó, vậy rõ ràng bọn họ không có ý mưu phản. Đây là chứng minh cho sự dao động của đạo vận pháp tắc trên biểu hiện của họ."
Nói xong, Võ Thành Tinh Quân giơ tay lấy ra hai quả cầu thủy tinh, ném vào không trung.
Bên trong hai quả cầu thủy tinh là ánh mắt mờ mịt không thể tin được của Anh Phương và Bố Càng sau khi Đinh Hoan ban bố luật, sóng dao động của đạo vận pháp tắc trên thân thể cũng là trạng thái đột ngột.
Loại sóng đạo vận pháp tắc này không hề mang tâm tính hay ý đồ mưu phản.
Những người đứng trên Bảo điện Tiên Đình không ai là người phàm cả, ai cũng có thể thấy rõ ràng.
Đúng như Võ Thành Tinh Quân nói, nếu như trước đó thật sự có ý định làm phản, thì sẽ không có biểu hiện này, cũng sẽ không có loại sóng dao động pháp tắc này.
Biểu hiện đầu tiên phải là sự thấp thỏm lo lắng khi bị phát hiện, chứ không phải là mờ mịt thất thố như vậy.
Thực tế thì ai cũng biết, mưu phản chỉ là cái mũ Đinh Hoan cố gán lên mà thôi.
Chỉ cần không ngốc, một tiên tướng và một chưởng kỳ tiên đi mưu phản Tiên Đình? Ai nghe cũng không tin.
Võ Thành Tinh Quân lui xuống, việc ông làm đã đủ rồi. Chỉ cần Anh Phương không ngốc, sẽ đứng ra giải vây cho mình.
Còn Anh Phương và Bố Càng thế nào, không phải chuyện ông ta quan tâm.
Đinh Hoan nhìn Võ Thành Tinh Quân, trong lòng thầm nghĩ, lão già này thật là xảo quyệt. Mình đã chọc giận ông ta đến mức này, mà ông ta vẫn không nổi giận, cũng không ban bố luật.
Chỉ cần tên này dám mượn quả cầu thủy tinh ban bố luật, thì hắn sẽ lập tức dùng Cửu Đỉnh tiên luật cho hắn một đòn phủ đầu.
Tên này vậy mà lại đưa ra chứng cứ rồi rút lui, không ban bố luật, cũng không nói nhảm. Rõ ràng người này nghiên cứu về Cửu Đỉnh tiên luật cũng rất sâu.
Không đợi Anh Phương lên tiếng, Bố Càng mặt mày hối hận, vành mắt đỏ hoe tiến lên khom người thi lễ:
"Ta Bố Càng phụ sự kỳ vọng của Thiên Đế, vậy mà quên mất lúc đó lộc chủ thẩm có tiên chỉ trong người, ngăn cản lộc chủ thẩm vào phủ tìm kiếm, ta thật hồ đồ."
Tại bảo điện, chỉ cần xưng Đại Đế là được, giờ Bố Càng lại cung kính xưng Thiên Đế, một là vì thật sự sợ hãi, hai là biểu thị lòng trung thành của mình.
Bên cạnh đó, Bố Càng còn nhắc nhở mọi người, hắn chỉ là ngăn cản Lộc Sùng Đạo tiến vào tiên tướng phủ điều tra, sự tình của Bố Luật không liên quan đến hắn, đây là cố ý bỏ rơi Anh Phương.
Anh Phương tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, tranh thủ thời gian quỳ rạp xuống đất:
"Thiên Đế ở trên, Anh Phương quản lý Bố Luật không thỏa, nguyện ý chịu phạt."
Vô Thường Đại Đế khoát tay:
"Đứng lên nói chuyện."
Sau khi Anh Phương đứng lên, liền khẽ khom người với Đinh Hoan:
"Đa tạ Đinh Luật Quan đã nhắc nhở ta, nếu không sau này khi nhớ ra là chính ta Bố Luật sai, chính ta cũng không thể tha thứ cho mình.
Nhưng dù vậy, ta vẫn có lỗi. Theo điểm luật thứ mười bảy vạn sáu nghìn một trăm hai mươi mốt, ta và tiên tướng tuy không cố ý, nhưng đã vô tình vi phạm tiên luật.
Anh Phương nguyện bị giam giữ một vạn năm, nộp phạt ba triệu Tiên tinh thượng phẩm, lộc chủ thẩm không hề phạm thượng..."
Đinh Hoan lạnh lùng nhìn Anh Phương thao thao bất tuyệt, sau khi Anh Phương nói xong, Đinh Hoan mới chậm rãi nói:
"Ngươi không có quyền tự xử, việc Bố Luật là việc của ta."
Anh Phương muốn làm nhẹ tội của mình và Bố Càng, Đinh Hoan làm sao có thể để hắn toại nguyện?
"Đinh Luật Quan cứ nói."
Vô Thường Đại Đế nhìn Đinh Hoan, hòa nhã nói.
Hắn hiện giờ đã biết Đinh Hoan là một nhân vật hung ác, tu vi thì bình thường nhưng một khi ra tay thì không để cho người ta đường lui.
Mọi người đều nhìn về phía Đinh Hoan, giờ đây không phải là chuyện Đinh Hoan cứu Lộc Sùng Đạo nữa.
Mà là chuyện Đinh Hoan dễ dàng cứu Lộc Sùng Đạo, sau đó tiện tay loại bỏ đối thủ và cả luật quan của đối thủ.
"Đinh Hoan đạo hữu, không nên giết chết Bố Càng và Anh Phương, làm vậy sẽ đắc tội với Đại Đế."
Một giọng nói truyền âm đột ngột rơi vào tai Đinh Hoan.
Đinh Hoan giật mình, đây là ai truyền âm mà hắn không phát hiện ra. Hơn nữa đối phương lại truyền âm trước mặt nhiều Tiên Đế như vậy, không ai nhận ra, thật là lợi hại.
Hắn khẳng định đây không phải Kim Hà Đại Đế cũng không phải Bình Vi Đại Đế.
Ban đầu Đinh Hoan định thừa thắng xông lên, ít nhất phải loại bỏ Anh Phương.
Nhưng sau khi nghe được lời truyền âm này, Đinh Hoan liền thay đổi chủ ý. Loại bỏ Anh Phương chỉ làm phật ý Vô Thường Đại Đế, đối với hắn không có lợi ích gì.
Mà Vô Thường Đại Đế có lẽ còn để ý Bố Càng hơn, muốn giảm nhẹ tội cho Bố Càng.
Cách làm này, đối với tình hình hiện tại của hắn mà nói là có lợi nhất. Còn Bố Càng, cứ tạm để đó vậy, dù sao cũng chưa đụng đến hắn.
Nghĩ đến đây, Đinh Hoan nói:
"Bố Càng làm tiên tướng, cự tuyệt lộc chủ thẩm lục soát phủ, phạm Cửu Đỉnh tiên luật điểm luật thứ bốn vạn năm nghìn, phạt tiền Tiên tinh bất hợp pháp một nghìn vạn.
Anh Phương xem thường uy nghiêm của Tiên Đình, chà đạp đế quyền, tùy ý bố trí tiên luật, tuyệt đối không thể tha thứ.
Theo Cửu Đỉnh tiên luật điều luật thứ chín nghìn không trăm ba mươi sáu, tước bỏ chức quan tiên vị hiện tại của Anh Phương, phá hủy Tử Phủ, đánh gãy chín đường kinh mạch, phạt tiền Tiên tinh bất hợp pháp mười ba triệu, cầm tù mười một vạn chín nghìn năm."
Nghe được cách xử phạt của Đinh Hoan, có vài người thở phào nhẹ nhõm.
Mọi người đều biết Đinh Hoan là đang bỏ qua cho Bố Càng, nếu không dù dựa theo điểm luật thứ bốn vạn năm nghìn mà Đinh Hoan vừa nói, Bố Càng cũng có thể bị đánh gãy sáu đường kinh mạch, đồng thời bị giam giữ mấy vạn năm.
Cùng một luật pháp, có rất nhiều cách xử phạt, chỉ xem luật quan bố trí cách nào cho ngươi.
Bố Càng thở phào nhẹ nhõm, Anh Phương thì mắt tối sầm lại.
Vô Thường Đại Đế rất hài lòng với cách xử phạt của Đinh Hoan, đây là đã cho hắn một chút thể diện...
Bạn cần đăng nhập để bình luận