Thần Thoại Chi Hậu

Chương 43: Vòng thứ ba sát hạch

Phương Sùng, Lý Uyển Nhiên cùng Lữ Tử ba người trở lại khách sạn thì vẫn chưa hết hứng.
Hôm nay bọn hắn cảm nhận được cảm giác được mọi người vây quanh mình như vây quanh mặt trăng, cho dù là Lữ Tử luôn trầm lặng ít nói, khi trở về cũng không nhịn được ngâm nga hát.
"Cảnh lão sư."
Phương Sùng vừa về đến liền gõ cửa phòng Cảnh Thiên Hành một hồi loạn xạ.
Cảnh Thiên Hành không mở cửa, cửa hai gian phòng bên cạnh lại mở ra.
"Không cần gõ, Cảnh lão sư không có ở đó, chắc là đi ra ngoài rồi."
Lý Uyển Nhiên ló đầu ra nói.
"Đúng vậy, chúng ta vừa gõ cũng không có ai trả lời."
Lữ Tử gật đầu.
"Về phòng ngủ thôi, dưỡng sức cho tốt, ngày mai còn vòng khảo hạch thứ ba."
Phương Sùng thấy thế đành phải bảo Lý Uyển Nhiên và Lữ Tử về phòng nghỉ ngơi.
Nói là nghỉ ngơi, thật ra là về phòng luyện Thiên Lạc Cơ Nhân Quyết.
Thiên Lạc Cơ Nhân Quyết có thể nhanh chóng giúp người nhập định, đồng thời tăng cường nội tức và mở rộng kinh mạch.
Sáng sớm hôm sau, ba người Lý Uyển Nhiên đều tinh thần phấn chấn đi ra.
"Không đúng, bình thường Cảnh lão sư đều ra sớm hơn chúng ta, hơn nữa còn sẽ chủ động gọi chúng ta. Hôm nay còn có vòng thứ ba sát hạch, sao đến bây giờ Cảnh lão sư vẫn chưa có tin tức gì?"
Lữ Tử là người đầu tiên phát hiện bất thường.
Phương Sùng lần nữa đi đến trước cửa phòng Cảnh Thiên Hành gõ cửa, nhưng không có ai ra.
"Tôi đi lấy thẻ phòng."
Lý Uyển Nhiên vội vàng xuống lầu.
Bọn họ đều cảm thấy có gì đó không đúng.
Không lâu sau, Lý Uyển Nhiên liền lấy được thẻ phòng của Cảnh Thiên Hành.
Đối với quầy lễ tân khách sạn, mấy người Lý Uyển Nhiên là khách hàng nổi tiếng.
Bốn người này đã đưa danh tiếng của khách sạn Thính Hoàn lên một tầm cao mới, đã bước chân vào hàng ngũ khách sạn nổi tiếng nhất Phổ Hải.
Cho nên khi Lý Uyển Nhiên đi lấy thẻ phòng Cảnh Thiên Hành, nhân viên lễ tân còn không thèm hỏi han gì.
Mở cửa phòng Cảnh Thiên Hành, Cảnh Thiên Hành không ở phòng, đồ đạc của hắn thì vẫn còn đó.
Phương Sùng mấy bước đi đến tủ đầu giường của Cảnh Thiên Hành, cầm lấy một cái túi xách từ trên đó.
"Đây là túi tiền của Cảnh lão sư, Cảnh lão sư ra ngoài không thể nào không mang ví tiền được? À, ở đây còn có một phong thư."
Phương Sùng lần nữa cầm lấy phong thư đặt trên bàn trà.
"Điện thoại di động của hắn cũng không cầm."
Lữ Tử cầm điện thoại trên bàn lên.
"Cảnh lão sư có thể đã gặp chuyện gì không?"
Lý Uyển Nhiên có chút lo lắng.
Cả ba người đều im lặng, không ai đề nghị báo cảnh sát.
Bởi vì bọn họ đều mơ hồ đoán ra chuyện gì đã xảy ra.
Sau khi Đinh lão sư rời đi, Liên minh gien đã phát lệnh truy nã đối với Đinh lão sư, lúc đó Cảnh lão sư cũng có chút bất an.
"Có thể là Liên minh gien đã mang Cảnh lão sư đi không?"
Phương Sùng nói.
"Chắc là đúng, là Liên minh gien mang Cảnh lão sư đi. Các cậu còn nhớ mấy ngày trước Cảnh lão sư đã nói gì với chúng ta không?"
Lý Uyển Nhiên nói.
Phương Sùng và Lữ Tử đều gật đầu.
Mấy ngày trước, Cảnh Thiên Hành đã nói với bọn họ rằng nếu hắn đột nhiên đi, thì bọn họ không cần lo lắng, cứ tiếp tục tham gia sát hạch thật tốt.
"Dù sao thì chuyện của Đinh lão sư và Cảnh lão sư không phải việc mà chúng ta có thể nhúng tay vào, bây giờ chúng ta chỉ có thể làm một việc, đó là tranh thủ đạt thành tích tốt trong vòng khảo hạch thứ ba."
Lữ Tử nói.
"Đúng, chúng ta chỉ có thể thi vào một trong thập đại học viện Lam Tinh, sau này mới có tư cách nói chuyện với những người này, trả lại sự công bằng cho lão sư."
Phương Sùng nắm chặt tay.
Mặc dù người tham gia vòng khảo hạch thứ ba chỉ có một vạn người, nhưng người ở quảng trường võ đạo Phổ Hải lại càng đông hơn.
Hai vòng khảo hạch đầu chỉ kiểm tra tiềm năng gien và mức độ phát triển có thể, còn vòng thứ ba sẽ thực sự xác định được những tiềm năng đó có được phát huy hay không.
Trong những năm đầu thành lập thập đại học viện Lam Tinh, không có vòng khảo hạch thứ ba và thứ tư.
Sở dĩ sau này tăng thêm vòng sát hạch thứ ba và thứ tư, nguyên nhân là vì trước đây rất nhiều học sinh được kiểm tra tiềm năng nghịch thiên nhưng cuối cùng vẫn chẳng hơn người bình thường.
Cũng bởi vì tiềm năng căn bản không được phát huy, hoặc bị hạn chế bởi các điều kiện khác nhau, mà những tiềm năng này trở nên vô dụng.
Cho nên vòng khảo hạch thứ ba cực kỳ quan trọng, thậm chí còn quan trọng hơn vòng đấu lôi đài thứ tư.
Vòng thứ ba kiểm tra lực lượng, tốc độ và sự nhanh nhẹn.
Loại kiểm tra này cần võ đạo căn cơ.
Nếu thí sinh đạt thành tích rất tốt ở vòng một và vòng hai, mà vòng khảo hạch thứ ba lại chẳng đâu vào đâu thì cũng không thể được chọn.
Trong thời đại biến dị thiên địa này, cho dù không có thầy dạy, nhưng nếu tiềm năng đủ lớn thì lực lượng, tốc độ và sự nhanh nhẹn cũng sẽ không quá tệ.
Một vạn thí sinh vượt qua hai vòng khảo hạch đầu lần lượt tiến vào khu chờ kiểm tra, so với trước thì khu chờ kiểm tra hiện tại khá trống.
Đây là kết quả của việc thu hẹp lại khu chờ kiểm tra một lần nữa, nếu không thì một vạn người lấp đầy vào một trăm khu chờ kiểm tra này thì lại càng không đáng xem.
Ba người Phương Sùng, Lý Uyển Nhiên, Lữ Tử khi vào sân vẫn nhận được sự chú ý của cả trường.
Nhưng rất nhanh mọi người đã phát hiện ra vấn đề, không thấy Cảnh Thiên Hành đâu.
"Sao Cảnh lão sư không đến?"
"Cảnh lão sư đâu?"
"Thí sinh đều đã vào sân, sao có thể thiếu giáo viên giám sát?"
Trong đám đông có người không ngừng hỏi han, chuyện này thật không hề nhỏ.
Nếu như nói ở vòng thứ nhất và vòng thứ hai sát hạch, không có giáo viên huấn luyện sát hạch cũng không sao.
Dù sao đó là khảo sát năng lực và tiềm năng, giáo viên ở đó cũng chỉ có thể động viên học sinh.
Nhưng vòng thứ ba hoàn toàn khác, vòng thứ ba là sát hạch lực lượng, tốc độ và sự nhanh nhẹn.
Trong tình huống này, có giáo viên ở đó và không có sẽ khác nhau rất lớn.
Giáo viên ở đó sẽ nhắc nhở học sinh của mình, khi kiểm tra nên bộc phát lực lượng thế nào, nếu tăng cường tốc độ và sự nhanh nhẹn.
Có những thứ dù cho nói nhiều lần cũng không bằng một lần nhắc nhở trước khi thi.
Đàm Bối cũng phát hiện Cảnh Thiên Hành không có ở đó, ông ta rất lo lắng.
Trước hai vòng Đinh Hoan lão sư đã đi thì thôi, bây giờ Cảnh lão sư lại mất tích một cách khó hiểu, vậy thì làm sao được.
Ông ta muốn xông vào khu chờ kiểm tra hỏi mấy người Phương Sùng, nhưng ông ta lại nhớ ra là mình không được phép vào khu chờ kiểm tra.
Đàm Bối nóng như ngồi trên đống lửa, cầm điện thoại lên gọi liên tục nhưng đầu dây bên kia lại không ai nghe.
Đàm Bối giậm chân, đồng thời mắng ba học sinh này, thầy không có ở đó mà không biết tới chào hỏi hiệu trưởng ông ta một tiếng.
Đây chẳng phải là xong đời rồi sao.
Trong khu sát hạch, viện trưởng Lý Xuyên của Thủ Hộ Giả Viện một trong thập đại học viện Lam Tinh nhíu mày nói, "Nông viện trưởng, việc này không đúng chút nào.
Trước sát hạch của Đại học Vũ Giang, Đinh Hoan lão sư đột nhiên mất tích. Bây giờ đến vòng thứ ba sát hạch, Cảnh Thiên Hành lão sư lại đột nhiên mất tích.
Nếu không có vấn đề, có đánh chết ta cũng không tin."
Đối tượng mà ông ta nói chuyện là viện trưởng Nông Y Chân của Chân Vũ Học Viện, sau khi nghe Lý Xuyên nói, Nông Y Chân nhíu mày có vẻ đang trầm tư, không trả lời ngay.
Ngồi bên cạnh là viện trưởng Trương Vĩnh Thành của Dịch Học Viện tóc bạc trắng xóa, nghe được lời của Lý Xuyên liền hừ lạnh một tiếng, "Liên minh gien cũng quá đáng rồi, Cảnh Thiên Hành là giáo viên dẫn đội sát hạch, bây giờ vẫn còn đang trong vòng khảo hạch thứ ba.
Chẳng lẽ bọn họ còn có thể lộng hành như vậy? Vào đúng lúc mấu chốt này lại mang đi giáo viên sát hạch?
Chuyện này thập đại học viện Lam Tinh chúng ta tuyệt đối không thể bỏ qua, nếu không, việc bồi dưỡng nhân tài, bảo vệ loài người chẳng phải trò cười lớn sao."
"Lão viện trưởng, không được nói bậy."
Giọng của một người phụ nữ cắt ngang lời của Trương Vĩnh Thành, "Ông còn chưa đi điều tra, làm sao biết được việc mất tích của Cảnh Thiên Hành có liên quan đến Liên minh Gen?
Khi thập đại học viện Lam Tinh thành lập, Liên minh gien đã bỏ rất nhiều công sức. Chẳng lẽ bọn họ lại không biết vào lúc này không thể mang đi Cảnh lão sư? Cho nên sự việc gì cũng nên điều tra rõ rồi hãy nói thì thỏa đáng hơn."
Người vừa nói là viện trưởng Tần Sắc của Võ Mạch Sơn Trang.
Lý Xuyên lạnh lùng nói, "Tần viện trưởng nói rất có lý, nhưng Tần viện trưởng có vẻ như quên mình là một trong các trưởng phòng của Liên minh gien, nói lời này có phải nên tránh né một chút không?"
"Lý Xuyên, ông có ý gì?"
Tần Sắc lập tức đứng lên.
Chưa đợi Lý Xuyên nói, Nông Y Chân đột ngột lên tiếng, "Mọi chuyện đợi sau khi kết thúc sát hạch rồi hãy nói, lần tuyển sinh này của thập đại học viện Lam Tinh rất quan trọng, không thể có bất kỳ sai sót và qua loa nào."
Thời gian sử dụng cho vòng sát hạch thứ ba tăng lên rất nhiều, tổng cộng chỉ có một vạn người tham gia vòng thứ ba khảo hạch, cho nên tốc độ sát hạch vòng thứ ba cũng nhanh hơn.
Cảnh Thiên Hành cũng không đến, ba người Phương Sùng cũng không quá khẩn trương, dù sao đã tham gia qua hai vòng khảo hạch.
Phương Sùng là người đầu tiên được gọi vào số thứ tự.
"Phương Sùng! Cố lên."
Phương Sùng đi vào khu khảo hạch, Lý Uyển Nhiên và Lữ Tử đều cổ vũ cho hắn.
Hít một hơi thật sâu, Phương Sùng cũng tự mình nắm chặt tay.
Hắn chỉ là một học sinh, còn thiếu kinh nghiệm xã hội, nhưng không có nghĩa là hắn ngốc.
Đinh Hoan đi sớm, Cảnh Thiên Hành mất tích, mơ hồ cho hắn biết chuyện này rất có thể liên quan đến ba người bọn họ.
Bởi vì thành tích của ba người kia quá bất hợp lý, bị không ít người để mắt tới.
Muốn cho những kẻ không biết xấu hổ kia an phận một chút, chỉ có bản thân trở nên càng mạnh mẽ mới được.
Nghĩ đến tiền bối Ngạn Hiệp, lúc mới ra mắt, ai cũng dám dạy dỗ hắn.
Sau này tiền bối Ngạn Hiệp có được cơ duyên, thực lực không ngừng tăng vọt.
Vô luận tiền bối Ngạn Hiệp là chân chính Tiên Thiên, hay là Địa cấp, hiện tại cũng là sự tồn tại không ai dám trêu vào.
Nếu như người dạy dỗ ba người kia là tiền bối Ngạn Hiệp? gien liên minh dám động vào?
Cho nên hắn nhất định phải trở thành một cường giả, để gien liên minh biết, không nên tùy tiện động đến lão sư Phương Sùng của hắn.
Sân bãi khảo hạch vòng thứ ba được điều chỉnh lại, Phương Sùng vừa vào đã thấy một phòng khách dài khoảng ba mươi mét, rộng chừng sáu mét.
Bên trái phòng khách là một đài kiểm tra lực lượng, Phương Sùng thời ở đại học Vũ Giang, hầu như mỗi ngày đều phải kiểm tra quyền lực của mình một chút.
Loại đài kiểm tra lực lượng này, hắn tự nhiên liếc mắt một cái liền nhận ra.
"Ngươi là Phương Sùng?"
Thấy Phương Sùng đi vào, giám khảo đột ngột hỏi một câu.
Phương Sùng ngẩn người, lập tức gật đầu, "Đúng vậy, ta là Phương Sùng."
Trong lòng hắn có chút nghi hoặc, mấy giám khảo này bình thường đều không hỏi tên của bọn họ, cho dù muốn xác nhận, nhiều nhất cũng báo số báo danh của hắn.
"Không sai, trước kiểm tra tốc độ, đi chạy mười lượt đi về."
Giám khảo cũng khen một tiếng.
"Vâng."
Phương Sùng không chút do dự, trực tiếp đứng ở vạch xuất phát chạy.
Điều chỉnh tốt trạng thái của mình xong, chân trái sau khi đạp vào vạch xuất phát, thân thể giống như bị ná cao su bắn ra.
Loại kiểm tra chạy bộ này không cần tiếng súng.
Chỉ cần chân ngươi đạp lên vạch xuất phát, hệ thống sẽ tự động ghi thời gian.
Sau khi chạy xong mười lượt đi về, chỉ cần ngươi không ở trên đường chạy, hệ thống sẽ tự động hiển thị tổng thời gian.
Mười lượt đi về là sáu trăm mét, sau khi Phương Sùng tu luyện Thiên Lạc Cơ Nhân Quyết, sáu trăm mét này thật sự quá dễ dàng.
Sau khi chạy xong sáu trăm mét, hắn thậm chí còn không thở dốc một tiếng.
Giám khảo cũng thầm khen, quả nhiên là học sinh liên tục kiểm tra ra cấp S, không có nội khí chống đỡ, tuyệt đối không thể làm được như Phương Sùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận