Thần Thoại Chi Hậu

Chương 147: Hợp lại đối phó Đinh Hoan

Tiên yêu đan bên ngoài dơ bẩn trong tay nàng vỡ vụn.
Một luồng tiên yêu khí cường hãn bốc lên tận trời.
"Tiên yêu đan?"
Giờ khắc này chẳng những là Tang Ngọc Hà, người còn lại cũng đều kinh sợ nhìn chằm chằm vào tiên yêu đan trong tay Tang Ngọc Hà.
Ngay cả nam tử trung niên vừa rồi còn cầm dược đỉnh không buông tay, cũng buông dược đỉnh xuống đi tới.
Đinh Hoan chú ý thấy sau khi tiên yêu đan lộ ra, ánh mắt các gia chủ tứ đại gia tộc và môn chủ Tứ Hướng Tinh Lục nhìn hắn mang theo sát ý nồng đậm.
Dường như lo lắng sát ý bị lộ, bọn họ đều nhanh chóng thu liễm sát ý đó lại.
Đinh Hoan hiểu rõ đám gia hỏa này có ý gì.
Hắn là người Tứ Hướng Tinh Lục, có được tiên yêu đan quý giá này, lẽ ra phải giao cho tứ đại gia tộc hoặc tam đại môn phái trước, chứ không phải một mình đến đây hiến vật quý.
Lùi một bước mà nói, nếu muốn hiến vật quý, loại bảo vật này cũng không đến lượt hắn Đinh Hoan dâng ra, mà là phải do tứ đại gia tộc dâng ra mới đúng.
Năm cường giả đến từ tinh cầu văn minh cấp cao không ai để ý đến Đinh Hoan, tất cả mọi người kích động nhìn tiên yêu đan trong tay Tang Ngọc Hà.
Đinh Hoan có thể thấy rõ sự khát khao và tham lam trong mắt bọn họ.
Bất quá Đinh Hoan không để ý, coi như năm người này về sau vì phân chia không đều mà đánh nhau, hiện tại cũng sẽ không đánh.
Chỉ cần hiện tại không đánh nhau, vậy hắn sẽ có cơ hội tiến vào chiến hạm của nền văn minh cấp cao.
Khóe mắt Đinh Hoan thấy bốn người của đại gia tộc đều đang điên cuồng liên lạc bên ngoài, hiển nhiên là đang điều tra lai lịch của hắn.
Đoán chừng chẳng bao lâu nữa, lai lịch của hắn sẽ bị điều tra rõ ràng.
Hơn mười phút trôi qua, Tang Ngọc Hà mới lấy ra một hộp ngọc đựng tiên yêu đan mà Đinh Hoan đã cống hiến, sau đó bỏ vào hộp ngọc lớn bên cạnh.
Hộp ngọc này do năm người bọn họ cùng nhau bảo quản, không thuộc về cá nhân nào.
Cái dược đỉnh kia cũng được đặt ở bên cạnh hộp ngọc lớn này.
Đinh Hoan lại mờ mịt cảm giác được ánh mắt của nam tử trung niên kia luôn đặt trên tiên yêu đan, rõ ràng hắn để ý miếng tiên yêu đan này nhiều.
"Ngươi tên là gì?"
Tang Ngọc Hà cực kỳ dịu dàng hỏi, ngữ khí rõ ràng nhiệt tình hơn trước rất nhiều.
"Vãn bối Đinh Hoan."
Đinh Hoan tiến lên cúi người thi lễ.
Tang Ngọc Hà gật gật đầu:
"Đồ vật ngươi lấy ra rất tốt, ngươi có yêu cầu gì không?"
Rõ ràng là đồ vật Đinh Hoan lấy ra đã vượt quá phạm trù thu mua bảo vật của bọn họ, nàng mới chủ động nhường Đinh Hoan đưa ra yêu cầu.
Tang Ngọc Hà này rất đáng kết giao, có ơn tất báo, khiến Đinh Hoan vô cùng cảm kích.
Đối phương rõ ràng thấy hắn mang theo người đến, nếu không thì, chỉ cần nói cho hắn một danh ngạch là được rồi, không cần thiết phải hỏi thêm hắn có yêu cầu gì.
Cơ hội này hắn sao có thể bỏ qua, vội vàng cung kính nói:
"Vãn bối ngưỡng mộ nền văn minh cấp cao, nên mang theo người nhà và sủng vật muốn đi đến tinh cầu văn minh cấp cao."
Nếu như trong tình huống bình thường, Đinh Hoan dám nhắc đến loại yêu cầu này, thì đã sớm bị người ta một chưởng đập chết rồi.
Hiện tại Đinh Hoan lấy ra đồ vật là tiên yêu đan, đưa ra yêu cầu này hoàn toàn không quá phận.
Tiên yêu đan mà Đinh Hoan lấy ra, cũng đủ bù cho mấy món chí bảo.
Huống hồ, người có chút tình người đều có thể thấy, yêu cầu này là Tang Ngọc Hà chủ động nhường Đinh Hoan đưa ra.
Nghe Đinh Hoan nói, Tang Ngọc Hà cũng không ngạc nhiên, nàng quay đầu nhìn một chút, bốn người còn lại thậm chí không thèm thương lượng, đều gật đầu.
Tang Ngọc Hà cười cười:
"Được, chúng ta phá lệ tăng thêm một danh ngạch, về phần sủng vật của ngươi, cũng có thể đi theo ngươi vào phi thuyền."
"Đa tạ các vị tiền bối hậu ái đại ân, vãn bối ghi nhớ trong lòng."
Đinh Hoan kích động không thôi, việc này xong rồi.
Vào lúc này, gia chủ Tả Thạch gia là Tả Thạch Khẩn bỗng nhiên tiến lên nói:
"Các vị tiền bối, nhân phẩm của Đinh Hoan cực kỳ kém, nếu như đi đến nền văn minh cấp cao, ta e là sẽ làm hại danh dự của các vị tiền bối."
Đinh Hoan giận dữ, tên khốn kiếp này.
Tang Ngọc Hà hơi nhíu mày:
"Nói sao?"
Cơn giận của nàng không phải nhắm vào Đinh Hoan, mà là Tả Thạch Khẩn, sự tình bọn họ đã quyết định rồi, Tả Thạch Khẩn lại không biết tiến thoái, còn dám đưa ra dị nghị.
Gia chủ Tả Thạch gia Tả Thạch Khẩn có ngữ khí như bình thường thành khẩn:
"Đinh Hoan vào Tứ Hướng Tinh Lục hơn nửa năm trước, sau đó bán một chiếc chiến hạm hỏng cho Tả Thạch gia ta với giá cao.
Bọn ta mãi không tìm được hắn, không ngờ hắn lại vụng trộm tới đây hiến vật quý."
"Tả Thạch gia chủ nói đúng, loại người phẩm hạnh bại hoại này, sao có tư cách đến tinh cầu văn minh cấp cao? Viên yêu đan của hắn, có lẽ cũng là không rõ lai lịch."
Gia chủ Dư gia là Dư lại lập tức phụ họa Tả Thạch Khẩn.
Các gia chủ và môn chủ còn lại cũng dồn dập đứng ra chỉ trích Đinh Hoan, cảm thấy người phẩm hạnh bại hoại như Đinh Hoan, không có tư cách đến tinh cầu văn minh cấp cao.
Sắc mặt Tang Ngọc Hà bình tĩnh, chỉ nhìn chằm chằm Đinh Hoan:
"Chuyện này có thật không?"
Đinh Hoan không chút hoang mang tiến lên nói:
"Tiền bối, ta chỉ là một người mới từ bên ngoài đến, còn Tả Thạch gia là một trong tứ đại gia tộc của Tứ Hướng Tinh Lục.
Nói cách khác, bọn họ chỉ cần một câu, ta thậm chí không có chỗ nương thân, sao dám lấy hàng nhái bán chiến hạm hỏng cho Tả Thạch gia?"
"Ngươi chỉ cần nói có bán chiến hạm cho Tả Thạch gia ta không?"
Tả Thạch Khẩn cũng lười tranh cãi với Đinh Hoan.
Tầm mắt của mọi người đều đổ dồn lên người Đinh Hoan.
Đinh Hoan bình tĩnh nói:
"Ta xác thực có bán một chiếc chiến hạm, có phải bán cho Tả Thạch gia không thì ta không biết, chỉ biết người mua tên là Đầu tỷ."
"Dám thừa nhận là tốt, Đầu tỷ chính là người của Tả Thạch gia ta. Bây giờ tự ngươi nói, chiến hạm ngươi bán đi là tốt hay là xấu?"
Tả Thạch Khẩn hừ một tiếng.
Đinh Hoan không để ý đến hắn, tiếp tục nói:
"Lúc ấy ta không muốn bán chiến hạm của mình, nhưng Đầu tỷ người đông thế mạnh, cưỡng ép bắt ta bán chiến hạm cho nàng, chuyện này lúc ấy có rất nhiều người nhìn thấy.
Ta nói chiến hạm của ta hỏng rồi, nhưng Đầu tỷ nói hỏng không sao, nàng muốn mua. Bất đắc dĩ, ta chỉ có thể bán chiến hạm cho Đầu tỷ với giá một vạn tử kim tệ.
Giá tiền này cũng là do Đầu tỷ ra, ta là người mới từ bên ngoài đến, giá cả cũng không dám có ý kiến."
Tất cả mọi người đều biết, dù là chiến hạm hỏng, giá một vạn tử kim tệ cũng không cao, thậm chí là rẻ đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Tả Thạch Khẩn lạnh giọng nói:
"Người của Tả Thạch gia ta không phải là kẻ ngốc, biết rõ chiến hạm của ngươi là đồ bỏ mà vẫn mua?"
"Ý là các ngươi muốn đổi ý rồi?"
Đinh Hoan hỏi.
"Ta nói rất rõ ràng, người của Tả Thạch gia ta IQ vẫn bình thường, tuyệt đối không mua chiến hạm hỏng."
Đinh Hoan không tiếp tục để ý Tả Thạch Khẩn cắn càn, lấy ra một tờ hiệp ước đưa cho Tang Ngọc Hà:
"Tiền bối, đây là hiệp ước khi trước bán chiến hạm."
Tang Ngọc Hà nhận hiệp ước xem qua, sau đó ném hiệp ước cho Tả Thạch Khẩn:
"Tả Thạch gia các ngươi ở Tứ Hướng Tinh Lục xưng vương xưng bá ta không ý kiến, Đinh Hoan đã coi như là người của chúng ta Tinh Lục. Vậy mà ngươi còn dám vu hãm hắn, lẽ nào cảm thấy chúng ta sẽ không giết người?"
Nói thì nói vậy, nàng vẫn đánh giá rất cao Đinh Hoan.
Một người mới làm việc kín kẽ và cẩn thận như vậy, phòng bị chu đáo, không trách người mới này có thể lấy ra bảo vật đỉnh cấp để giành được tư cách vào phi thuyền.
Tả Thạch Khẩn nhìn hiệp ước bay đến trước mặt mình, mồ hôi lạnh một thoáng từ sau lưng toát ra.
Nếu như hắn biết Đầu tỷ chết ở đâu, hắn nhất định sẽ đào Đầu tỷ lên mà đánh thêm một vạn roi nữa.
Kẻ ngốc này làm việc ở Tả Thạch gia của hắn nhiều năm như vậy, mà còn phạm sai lầm cấp thấp như thế.
Trên hiệp ước rõ ràng viết hai bên tự nguyện, đồng thời Đầu tỷ biết chiến hạm là đồ bỏ, ai dám đổi ý, bồi thường gấp vạn lần. Mà ý vừa rồi của hắn là muốn đổi ý à.
Bồi thường gấp vạn lần, Tả Thạch gia hắn bồi thường gấp vạn lần một vạn tử kim tệ thì Tả Thạch gia còn cơ hội tiếp tục tồn tại ở Tứ Hướng Tinh Lục nữa không?
"Vậy có nghĩa là Tả Thạch gia của ngươi phải bồi thường gấp vạn lần?"
Tang Ngọc Hà nhìn Tả Thạch Khẩn hỏi một câu.
Mồ hôi lạnh trên trán Tả Thạch Khẩn tuôn ra, hắn tranh thủ thời gian cúi người thi lễ.
"Tiền bối, vãn bối không biết Tả Thạch gia ta lại có kẻ phản bội trốn chạy là Đầu tỷ này...."
Tang Ngọc Hà phất tay, ngắt lời Tả Thạch Khẩn, ngược lại quay mặt về phía Đinh Hoan.
"Ngươi có muốn Tả Thạch gia bồi thường gấp vạn lần không?"
Đinh Hoan lăn lộn giang hồ bao lâu rồi? Nếu Tang Ngọc Hà đồng ý cho hắn đòi món bồi thường gấp vạn lần này thì đã không hỏi hắn rồi.
Mấy cường giả đến từ tinh cầu văn minh cấp cao này cũng không thể vì hắn mà ra mặt, bọn họ đến đây thu mua đồ tốt đều do tứ đại gia tộc và tam đại môn phái làm giúp.
Cường long còn không ép Địa Đầu Xà, bọn họ đương nhiên sẽ không làm cái việc đánh một gậy chết tươi Tả Thạch gia.
Đinh Hoan cung kính nói:
"Hết thảy nghe theo tiền bối là tốt rồi."
"Vậy ý của ngươi thì sao?"
Tang Ngọc Hà hỏi thêm một câu nữa.
Đinh Hoan chỉ có thể nói:
"Vãn bối cảm thấy muốn nhiều tử kim tệ như vậy cũng không có chút ý nghĩa nào, cho nên vãn bối không tính muốn Tả Thạch gia bồi thường."
Nghe Đinh Hoan nói vậy, Tả Thạch Khẩn nhẹ nhàng thở ra.
Tang Ngọc Hà đối với sự thức thời của Đinh Hoan vô cùng hài lòng, thực tế thì coi như Đinh Hoan có muốn bồi thường thì nàng cũng sẽ không đứng ra làm chủ cho Đinh Hoan.
"Ngươi dù sao cũng là một chủ nhà, kiến thức còn không bằng một người bình thường."
Tang Ngọc Hà liếc nhìn Tả Thạch gia, giọng điệu có chút bất mãn.
Đinh Hoan là thiên tài linh căn, nàng căn bản không cảm nhận được tu vi của Đinh Hoan.
Chỉ có Kỳ Tâm Nguyệt đứng bên cạnh Đinh Hoan, nàng mới có thể cảm nhận được sự dao động của nguyên khí, hẳn là đã tu luyện.
"Dạ, dạ."
Tả Thạch Khẩn làm sao dám cãi lại.
Tang Ngọc Hà không tiếp tục dây dưa chuyện này:
"Được rồi, bây giờ là lúc các ngươi tứ đại gia tộc và ba đại môn phái hiến vật quý. Vì lần này Đinh Hoan cống hiến bảo vật đứng đầu, hơn nữa..."
Tang Ngọc Hà nói đến đây, dường như nghĩ đến điều gì, liền vẫy tay với chàng thanh niên mập mạp đã dâng dược đỉnh:
"Ngươi tên gì?"
Chàng thanh niên mập tranh thủ thời gian đáp:
"Vãn bối Lâu Bất Tri."
Lâu Bất Tri? Tang Ngọc Hà nhịn cười nói:
"Ừm, cái tên này cũng không tệ, dược đỉnh của ngươi qua được vòng kiểm duyệt, coi như là một suất."
Lâu Bất Tri vui mừng kích động thi lễ:
"Đa tạ tiền bối, đa tạ tiền bối..."
Tang Ngọc Hà ra hiệu Lâu Bất Tri lui xuống rồi mới tiếp tục nói với những người còn lại:
"Vì lần này xuất hiện hai bảo vật rất tốt, theo đạo lý mà nói, lần này các ngươi tứ đại gia tộc và ba đại môn phái không có cơ hội hiến vật quý nữa.
Nhưng chúng ta cũng không thể làm các ngươi thất vọng, cho nên lấy thêm một suất nữa cho các ngươi bảy nhà. Ai có bảo vật tốt hơn, người đó sẽ là người cuối cùng theo chúng ta rời khỏi nơi này."
Đinh Hoan lúc này mới hiểu ra, hóa ra dưới tình huống bình thường, cả ba suất hiến vật quý đều thuộc về tứ đại gia tộc và ba đại môn phái.
Chỉ là lần này có chút ngoài ý muốn, ngoài ý muốn chính là mình và Lâu Bất Tri.
Bởi vì bảo vật mà hắn và Lâu Bất Tri dâng lên đã vượt ra khỏi phạm vi bình thường, nên mới khiến tứ đại gia tộc và ba đại môn phái chỉ còn lại một suất.
Đây là cố ý cho, nếu không thì không có suất nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận