Thần Thoại Chi Hậu

Chương 186: Lão Lục chủ ý

Khi Diêm Mai đến được nơi ở tại Đại Tinh khu thì đã là đêm hôm sau.
Dù chỉ mới đến Tây Phong thành được hai ba ngày, nhưng đối với Diêm Mai mà nói, khoảng thời gian này quả thực quá phong phú.
Từ một người qua đường Giáp, giờ đã trở thành người nắm quyền kiểm soát toàn bộ Tây Phong thành, điều này khiến người ta khó tin.
Cha hắn luôn mong mỏi hắn có thể trở thành đệ tử tông môn Đạo Tu giới, sau này thành tiên.
Nhưng bây giờ hắn lại ở một thành thị phàm nhân tranh giành địa bàn, liệu cha hắn biết được có giận đến thổ huyết không?
Tuy nhiên, nói một cách nghiêm túc thì Tây Phong thành cũng không hẳn là thành thị phàm nhân, nơi này gần với tông môn Đạo Tu giới, cũng có không ít đạo tu sĩ lui tới.
"Hoan Ca, không ngờ ngươi lại dẹp được cả Tiết Bặc, giờ chỉ cần có Lão Lục ở bên cạnh ta, ta đảm bảo Tây Phong thành sẽ phát triển theo hướng chúng ta mong muốn."
Lần đầu nắm quyền một thành phố, dù biết trái ý cha, Diêm Mai vẫn cực kỳ hưng phấn.
Lão Lục thì như cá gặp nước, ở Tây Phong thành, nó chính là kẻ mạnh nhất... ngoại trừ Hoan Ca.
À thôi, mà Hoan Ca cũng đâu có đi Tây Phong thành phô trương sức mạnh, nó mạnh nhất cũng không sai.
Đinh Hoan lấy ra một quyển sách đưa cho Diêm Mai nói:
"Chờ Tây Phong thành ổn định lại, nhiệm vụ chính của ngươi vẫn là tu luyện, đây là công pháp tu luyện Lạc Thức Kinh của ta.
Ngươi xem thử, nếu thấy hợp, thì đổi qua tu Lạc Thức Kinh, chắc chắn sẽ mạnh hơn cái Chính Dương Quyết của ngươi nhiều."
"Đa tạ Hoan Ca."
Diêm Mai tranh thủ thời gian nhận lấy.
Đinh Hoan không muốn để lộ việc mình Luyện Khí kỳ đã có thần niệm, nên căn bản không dùng ngọc giản khắc công pháp.
Luyện Khí kỳ chỉ cần có ý niệm, có thể xem nội dung trong ngọc giản. Nhưng ý niệm khác với thần niệm, đây là hai việc khác nhau.
Mà việc khắc nội dung lên ngọc giản, ý niệm không làm được, nhất định phải dùng thần niệm.
Trong suy nghĩ của Diêm Mai, công pháp tu luyện của Đinh Hoan chắc chắn không phải tầm thường, nếu không làm sao có thể giết được ba đại bá chủ Tây Phong thành?
Đinh Hoan lại lấy hai túi trữ vật ra, đưa cho Lão Lục và Diêm Mai:
"Đây là túi trữ vật, bên trong có vài pháp khí đơn giản, còn tinh thạch thì các ngươi chỉ cần nắm quyền ở Tây Phong thành, sẽ có rất nhiều."
Nghe là túi trữ vật, cả Diêm Mai lẫn Lão Lục đều kích động nắm lấy.
Vuốt ve túi trữ vật, Diêm Mai không khỏi cảm thán:
"Ở nhân gian chiêu mộ đệ tử, ngoài trưởng lão và chấp sự ra, đa phần đệ tử đều không có túi trữ vật, không ngờ ta Diêm Mai chưa vào tông môn đã có túi trữ vật."
Giọng vui mừng của Diêm Mai chuyển sang nghiêm trọng.
"Diêm Mai, Lão Lục, các ngươi phải nhớ những gì ta nói hôm nay. Thứ nhất, chúng ta có lẽ sẽ không ở lại Tây Phong thành lâu, nếu quá lâu mà ta không tìm được con đường Trúc Cơ, ta sẽ rời đi.
Còn nữa, một khi đại kiếm đạo của Tinh hay lãnh chúa quốc Chước Tinh có người đến, chúng ta cũng phải rời đi. Về phần Song Hồn tông, chúng có lẽ sẽ không tìm ra chúng ta trong thời gian ngắn."
"Hoan Ca cứ yên tâm, ta sẽ để ý."
Diêm Mai đã nghĩ đến vấn đề này.
Sau khi báo cho Diêm Mai và Lão Lục, Đinh Hoan liền vào phòng bế quan thôi diễn con đường Trúc Cơ.
Trong phòng của hắn có bố trí trận pháp phòng ngự và tấn công cấp một.
Chủ yếu là hắn không muốn bị ngắt quãng khi thôi diễn đến đoạn mấu chốt.
Khi Đinh Hoan càng hiểu rõ các tầng tu luyện, hắn càng nhận ra lúc trước mình coi việc tu luyện đến cấp chín gien rồi Trúc Cơ quá nông cạn.
Trúc Cơ chỉ là một khái niệm không rõ ràng, nói đơn giản thì nó là xây dựng cơ sở tu luyện, đối với tu sĩ chính là đúc đạo cơ.
Giống như một căn nhà cao bao nhiêu là tùy thuộc vào nền móng vững chắc đến đâu.
Trước đây Đinh Hoan biết luyện tinh hóa khí, luyện khí hóa thần, luyện thần hoàn hư, luyện hư hợp đạo là bốn giai đoạn đạo tu.
Nhưng cụ thể mỗi giai đoạn làm gì, hắn hoàn toàn mơ hồ.
Sở dĩ hắn biết các giai đoạn này, là vì hắn xem được trong các truyện Minh Thanh.
Còn nữa là ở địa cầu thời kỳ sau linh khí, một số tán tu ở Hoa Hạ ghi chép lại.
Trước đây hắn cứ tưởng đây là truyền thuyết thần thoại, những ghi chép đó chỉ là ba hoa, mãi đến khi cứu Lão Lục hắn mới biết tiên thần có thật. Luyện tinh hóa khí, luyện khí hóa thần, luyện thần hoàn hư, luyện hư hợp đạo cũng là thật.
Và trong Tam Trọng thiên Tinh Lục, hình như cũng tu luyện bốn giai đoạn này.
Hiện tại hắn đang ở giai đoạn luyện tinh hóa khí.
Giai đoạn luyện tinh hóa khí muốn Trúc Cơ có rất nhiều khả năng.
Ví như có người rèn luyện xương cốt, tu nội kình đến cực hạn là có thể Trúc Cơ, đó là Trúc Cơ của võ giả.
Có người thì thông toàn bộ kinh mạch, cũng là giai đoạn Thông Mạch của luyện tinh hóa khí kỳ là có thể Trúc Cơ.
Đệ tử các đại tông môn truyền thừa, không chỉ rèn luyện xương cốt mà còn hoàn thành Thông Mạch, cuối cùng tu luyện khí tức đến luyện khí cửu trọng mới bắt đầu Trúc Cơ.
Đệ tử đại tông môn đúc cơ sở này rõ ràng mạnh hơn người bình thường, tiềm năng phát triển cũng nhiều hơn.
Vì vậy, đệ tử đại tông môn thường hơn hẳn tán tu và đệ tử gia tộc.
Hắn không có linh căn, dung hợp là gien linh căn, sau đó tu luyện Lạc Thức Kinh.
Vậy có phải hắn cũng cần rèn luyện xương cốt trước, hoàn thành Thông Mạch rồi tu luyện khí tức đến luyện khí cửu tầng mới Trúc Cơ?
Chưa nói đến việc một tán tu như hắn có làm được không, và có phải đã qua giai đoạn rèn luyện xương cốt và Thông Mạch. Cho dù làm được hết thì đó có phải là Trúc Cơ mạnh nhất?
Giống như một căn nhà, móng càng vững thì nhà càng xây cao.
Nhưng...
Khi móng đã cố định, dù có vững đến mấy, thậm chí là móng vũ trụ đệ nhất.
Khi xây nhà trên cái móng đó, chiều cao cũng bị giới hạn.
Giới hạn đó chính là hạn chế của móng, chiều cao nhà không thể vượt quá khả năng chịu đựng của móng.
Nói cách khác, bất kỳ ai, chỉ cần đã trúc cơ.
Vậy thì con đường tu đạo sau này cũng có một chiều cao đang chờ, sau khi đạt đến chiều cao đó, tức là hắn đến hồi kết.
Giờ khắc này, Đinh Hoan rơi vào mâu thuẫn sâu sắc.
Hắn muốn tìm dấu chân tiên thần viễn cổ của Hoa Hạ, nhưng lại lo dù hắn có đúc móng vững nhất, e là cũng không đạt được chiều cao của các tiên thần.
Huống hồ, hắn tu luyện gien, dung hợp là gien linh căn. Vốn không có chuyện rèn luyện xương cốt, cũng không có Thông Mạch... Chớp mắt đã mười ngày trôi qua.
Trong mười ngày ngắn ngủi, Tây Phong thành có thể dùng từ rực rỡ để hình dung.
Vì Đinh Hoan luôn bế quan, Diêm Mai đã phát triển lực lượng tuần thành vệ lên đến hai ngàn người.
Không còn cảnh ức hiếp, ẩu đả, tùy tiện giết người, trong hay ngoài thành cũng đều như vậy.
Bất kỳ ai làm ăn ở Tây Phong thành đều phải nộp thuế và phí quản lý.
Bất kỳ ai muốn ở lại Tây Phong thành cũng phải nộp phí quản lý.
Lúc đầu, các thương gia phần lớn chỉ cắn răng chịu đựng, tìm cách trốn đi, chỉ cần tìm được là họ lập tức dọn đi.
Nhưng rất nhanh, các thương gia phát hiện ra sự khác biệt.
Tuần thành vệ chỉ thu hai loại phí, không còn loại nào khác. Hai loại thuế phí đó còn bao gồm cả việc dọn vệ sinh đường phố cho họ.
Và chỉ có tuần thành vệ mới được thu phí ở Tây Phong thành, bất kỳ ai hay tổ chức nào dám thu phí hoặc ức hiếp thương hộ đều bị giết.
Vì kinh doanh thoải mái, khách mua hàng cũng không cần nơm nớp lo sợ, không lo bị cướp.
Doanh số ở các con đường lớn của Tây Phong thành tăng vọt chỉ trong mấy ngày.
Một số tổ chức và liên minh hết đường làm ăn ngay lập tức tìm cách thiết lập quan hệ với tuần thành vệ.
Họ nghĩ rằng, chỉ cần có quan hệ tốt với tuần thành vệ, sau này có thể dễ dàng đi lại trên các con đường, dễ phát tài.
Vì vậy thời gian gần đây, tuần thành vệ nhận được vô số quà biếu, từ thương hộ, cá nhân, mà nhiều nhất là các nhóm liên minh Đinh Hoan chưa tiêu diệt hết.
Cách làm của tuần thành vệ là ai đến cũng không từ chối.
Dù quà tặng ít nhiều thế nào, tuần thành vệ đều không chê, tất cả đều nhận.
Thậm chí tuần thành vệ phải dùng hai gian phòng trống để trưng bày các loại quà.
Một số liên minh nộp tinh thạch cho tuần thành vệ, tự cho mình đã có sự bảo hộ của tuần thành vệ, lại bắt đầu đi cướp khách và tiểu thương trên đường. Nhưng rất nhanh họ nhận ra, dù họ có biếu quà hay không, dù biếu nhiều hay ít.
Chỉ cần ở Tây Phong thành phạm luật của tuần thành vệ đều sẽ bị giết.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, hơn nửa số liên minh ở Tây Phong thành bị tiêu diệt.
Những kẻ này sau lưng ngấm ngầm chửi rủa tuần thành vệ, bảo tặng quà thì thu hết, thu bao nhiêu cũng không chê ít.
Nhưng một khi họ phạm tội, thì nửa phần tình cũng không lưu.
Bọn hắn đồ vật đưa đến tuần thành vệ, thật giống như bánh bao thịt đánh chó, có đi không về.
Sau khi trải qua đợt tặng quà nhiệt tình ban đầu, không còn ai hướng tuần thành vệ tặng đồ, Tây Phong thành càng thêm ôn hòa và náo nhiệt.
Không có đoàn thể nào tìm cách gây rối, không thì sẽ chăm chỉ làm ăn, không thì liền đi nơi xa xứ.
Ngồi trong phủ thành chủ làm việc, Diêm Mai nhìn thấy Tây Phong thành gần đây chuyển biến tốt đẹp nhanh chóng, rất hài lòng vỗ Lão Lục:
"Ngươi tên Lão Lục này, nghĩ ra biện pháp cũng không tệ."
Lão Lục rất đắc ý, việc thu lễ mà không làm việc chính là chủ ý của nó.
Diêm Mai vẫy tay với lính canh ở cửa đối diện:
"Đi gọi Cố Tân tới đây."
So với Lão Lục và Diêm Mai, Cố Tân gần đây càng thêm đắc ý.
Hắn nắm trong tay hơn nghìn lính tuần thành vệ ở cổng Tây Phong thành.
Bây giờ ai nhìn thấy hắn mà không nể nang gọi một tiếng Cố đại nhân?
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, trước đây chỉ là một kẻ nghiện vui vẻ nhánh, sống qua ngày chờ chết, cũng có thể đổi đời.
Điều duy nhất khiến hắn khó mà nhẫn nại là vui vẻ nhánh, đội trưởng ra lệnh rõ ràng cấm chỉ vui vẻ nhánh, hắn cũng cố gắng kiềm chế bản thân không nghĩ tới thứ đồ này.
Nhưng có lúc, hắn lại không thể nào kiềm chế được.
Cho nên mỗi khi khó khăn dằn vặt, hắn liền tự đâm mình mấy nhát dao.
Đã quen với cuộc sống này rồi, bảo hắn trở lại như trước kia, còn không bằng giết hắn.
So với những người còn lại, hắn hiểu rõ hơn suy nghĩ và cách làm của Đinh Hoan.
Hắn dám khẳng định, chỉ cần hắn dám vi phạm quy định của tuần thành vệ, tiếp tục nhấm nháp vui vẻ nhánh, Đinh Hoan cho dù không giết hắn, cũng trăm phần trăm sẽ đuổi hắn đi.
"Cố đại nhân, Diêm đội phó cho mời."
Có lính canh đến bẩm báo.
Nghe nói là Diêm Mai cho mời, Cố Tân gần như cưỡi độc Giác thú dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phủ thành chủ.
"Cố vệ trưởng à, ta gần đây muốn trở về bế quan một thời gian, ngươi chọn một người thay thế vị trí của ngươi, công việc của ta bây giờ thì ngươi giúp ta kiêm luôn, nhớ kỹ không được để xảy ra sai sót đấy."
Thấy Cố Tân trở về, Diêm Mai đứng lên dặn dò.
Đinh Hoan đã bế quan hơn mười ngày chưa ra, hắn cũng phải cố gắng.
Nếu như cả ngày chỉ lãng phí thời gian vào việc quản lý Tây Phong thành, Hoan Ca tuyệt đối sẽ rất thất vọng về hắn.
"Diêm đội phó yên tâm, ta đảm bảo sẽ làm tốt những việc ngươi dặn dò."
Cố Tân lập tức làm một kiểu chào của tuần thành vệ.
"Tốt lắm, có chuyện gì không giải quyết được thì tìm Lão Lục, chuyện Lão Lục không giải quyết được thì đến tìm ta."
Diêm Mai dặn dò thêm một câu rồi mới quay người rời đi.
"Lão Lục, sau này phải phiền toái..."
Lão Lục không đợi Cố Tân nói hết lời, đã trợn mắt:
"Không biết lớn nhỏ gì cả, sau này khi Hoan Ca không có ở đây, phải gọi ta là Lục Ca."
"Vâng, Lục Ca."
Cố Tân tuyệt đối là một người có thể co được duỗi được, gọi Lão Lục yêu thú này là Lục Ca thì có sao, lúc trước ở tuần thành vệ, hắn gặp ai cũng gọi là ca mà...
Bạn cần đăng nhập để bình luận